Những cảm xúc trong tôi bây giờ thật là mất trật tự, không xếp hàng ngay ngắn, không cho đặt tên, thảo nào người ta cứ hay nói, những thứ cảm xúc không tên...
Tôi nhắm mắt thấm dần vào từng con chữ, chẳng cho phép mình mít ướt, cũng chẳng cho phép mình bất cần, hồn tôi bây giờ đã lang thang ở một nơi nào đó mà chính thân xác này không thế nào đến được, một nơi tôi mơ ước đến...
Trong entry này tôi không ca ngợi hoặc tự hào khi vẫn gói trọn mình trong 4 chữ Phụ nữ độc thân, có lẽ tôi chẳng còn độc thân khi iêu một ai đó, khi tuân thủ theo luật lệ tình iêu, tôi đã trở thành một tín đồ ngoan đạo không thể nào đi lạc bước (nôm na là đi trật đường rầy) , dù đôi khi vì ham vui, nhưng sau những cuộc vui với bạn bè, tôi trở về với cái gì bạn biết không, tôi trở về đúng nghĩa với 2 chữ độc thân khi đơn độc đối diện với 4 bức tường trắng dã, khi đối diện với chiếc bóng mờ - của chính tôi - mơ hồ - in trên tường, khi tựa đầu vào bên gối và ...thầm mơ ước vòng tay người tình, một bờ vai vững chắc cho tôi đựơc làm đàn bà trong thân xác...cũng rất đàn bà của tôi!
Hỡi các bà chị có chồng, cuộc sống nào cũng có hai bộ mặt đen và trắng và cái giá phải trả cho sự chọn lựa của mình, có câu- một người chồng hoặc vợ của mình mà điểm được 60% thì đó là người tốt và nên giữ, vì chẳng có ai trọn vẹn và sự tan vỡ nào cũng đắng cay...
Dù anh chồng hoặc chị vợ của bạn có cà chua xịt bợm, theo nguyên tắc căn bản con- người là phải có chút cà chua, hãy xem như một gia vị đắng trong ly cafe đậm đặc, và chấp nhận như một điều tất nhiên phải có, bù lại khi trái gió trở trời bạn có người đó chăm lo, chia sẽ phần đời còn lại vơí bổn phận và trách nhiệm, nâng đở mái nhà cho bạn và bầy gấu con đang giương những cặp mắt ngây thơ chờ lớn...
Những người phụ nữ hiện đại độc thân, một cái tiêu đề hoành tráng mà chúng tôi mang trên người, rực rở như đứng trên sân khấu mà sau cánh cửa hậu trường là những chiếc bóng tối thui lặng lẽ, các bà chị hãy chăm sóc đức ông chồng vì sự phản hồi là tình nghĩa nằm đâu đó dưới đáy lương tâm người đàn ông, để khi rớt nước mắt khóc thầm bạn-có người hôn nhẹ lên đôi mắt...
hv
VỢ
Có những lúc trốn xô bồ ta về tựa vào em
như con tàu viễn dương thả neo bám vào đất mẹ
cuộc đời lặng thầm, cuộc đời gào thét
trở về bên em ta trở lại chính mình
Nhân gian tưởng rộng nhường kia mà té ra nhỏ hẹp
đi hoài vẫn có tiểu nhân
em nâng đỡ mỗi khi ta mệt mỏi
mỗi khi ta chuẩn bị ăn đòn
Có một mái nhà, có một tình yêu
ta thành kẻ giàu sang và phú quý
em như hòn đảo chìm chứa đầy châu báu
ta để dành dự trữ lúc nguy nan
Đã từng có lúc bị gục niềm tin
ta vịn tình yêu em đứng dậy*
ta trốn chạy cô đơn bằng bao dung nhân hậu
mỗi khi cuộc đời buồn ta lại nhớ về em...
Mái nhà em chỉ giản dị thế thôi
mà giông gió bão bùng em che hết cả
cả anh nữa, dẫu hoang sơ đến vậy
khi trở về lặng lẽ gã chồng ngoan...
Văn Công Hùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét