Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Vá!




Dạo này xếp cái chữ iêu qua một bên thấy trái tim nó ốm đi một nữa, còn một nữa nó phẻ quá phẻ quá như thoát nạn,  đầu óc mình ngoài chuyện lăn xăn cơm áo gạo tiền còn bon chen chuyện đời, đọc tin tức mấy cái phần :-o và :-o sao càng ngày càng xuống dốc thê thảm khiến con quốc quốc cũng thấy đau lòng.

"Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn!"

Làm ngơ sao đành? 
Chả trách bà con hải ngoại ăn ngủ không yên...

Người ta nói, càng biết nhiều càng thêm mệt, 3 năm trước mình ngây thơ chả bik rì,  24/7  ê a Me-You và nhón cổ nhìn về quê hương thanh bình iêu dấu,  cứ khoe với các dân mũi lỏ , "đâu phải chỉ có Mỹ mới có nhân quyền, mới có tự do ngôn luận, đâu phải chỉ có Mỹ mới nhà nhà ấm no...v...v...và v...v..,  rằng thế kỹ mấy rồi người ta phải đi lên chứ ai đi ngược :-o" ...

Tiếng tăm lừng lẫy của các hóa chất tàu khựa xuyên lục địa, anh Mỹ ban sắc lệnh cấm nhập, cấm bán buôn nếu không qua các thủ tục của FDA, các cửa chợ ba tàu cũng ngậm ngùi á khẩu, làm ảnh hưởng đến các mặt hàng Việt, ảnh hưởng nền kinh tế nước nhà :( , và ảnh hưởng các ngài Đại da phải vỡ nợ, đọc báo mạng không lâu trước đây có một bài nói về hàng xuất khẩu ra nước ngoài của một công ty hải sản (tên gì quên rồi), rất hoan nghinh ý thức biết người biết ta của người chủ đó, "tuyệt đối chìu anh Mỹ đến cùng và phải nhập vào Mỹ dù thế nào"...

Buồn :(  khi số người náo nức về thăm quê hương càng ngày càng giảm vì "lý do sức khoẻ", chẳng may  phải đối diện với các ngài "lương y như từ mẫu" thì..., ớn quá,  bác trai 73 tuổi mà có thai 16 tuần thì chết một cửa tứ chứ chẳng chơi , bé gái 7 tháng ...phù nề da quy đầu...:-o chắc chắn là do sự cố của việc đánh máy lộn đây mà, BS nào lại chẳng biết những điều đứa bé lên 3 cũng biết chứ? 

Về cái phần tiết kiệm thời gian và nhân lực, thât buồn :(  một bản xét nghiệm thử máu phán cho cả ngàn người dùng chung,  chỉ mong sự việc này không còn tái diễn để đãm bảo sức khỏe người dân được lo đến nơi đến chốn...!!!


hv

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Thơ con cóc!





 Em không viết lời ca ngợi mùa thu
Vì những mỹ từ đã không cần thiết
Những cảm xúc trong em 
giờ bỗng đi đâu vắng
Một khoảng lặng câm thay thế những ngọt mềm...

Khi lá vàng đã đến lúc ra đi
Là lúc ...em biết mùa thu đến
Những nhánh cây trơ trụi sẽ cong queo
Như mặc định 
một lời nguyền của gió...

Em không viết lời hoa mỹ xa xôi
Chỉ xếp lại những hình hài không trọn vẹn
Chỉ xếp anh vào khoảng không bất tận
Và cho em một nửa đã ngả màu...

Mùa thu này lá vẫn nhẹ rơi!



 hv
 (Cảm xúc viết vội trong một chiều mưa!)


Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

When I need you...





No one knows the side of you that I know
No one gets to see, to feel you
To hear you when they call
I'm the only one you answer
Because I know what to do
I know what to do

When I need you
I just close my eyes and I'm with you
And all that I so want to give you
Is only a heartbeat away
When I need love
I hold out my hand and I touch love
I never knew there was so much love
Keeping me warm night and day

Miles and miles of empty space in between us
A telephone can't take the place of your smile
But I won't be traveling forever
It's cold out, but hold out
And do like I do

When I need you
I just close my eyes and I'm with you
And all that I so want to give you
Is only a heartbeat away

It's not easy when the road is your driver
But honey that's the heavy load that we bear
But I won't be traveling a lifetime
It's cold out, but hold out
And do like I do
When I need you

But I won't be traveling a lifetime
It's cold out, oh honey, hold out
And do like I do

When I need you
I just close my eyes and I'm with you baby
And all that I so want to give you
Is only a heartbeat away

When I need love
I hold out my hand and I touch love
I never knew there was so much love
Keeping me warm night and day
Honey, when I need you


 hv


Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Sinh nhật Mommie!


 


Sáng thứ 7,
Hôm nay mừng Sinh Nhật Mommie ở Chùa Vietnam,  ông thầy làm lễ chúc thọ Bà 75 tuổi, mẹ mình xí xọn xún xính trong áo dài màu đỏ, cười toe toét...
Sau đó thì đến màng cơm chay,  lâu lắm rồi mình mới thưởng thức lại hương vị chay chính gốc nấu từ Chùa,  thơm ngon làm bao tử sôi sùng sục... Thik nhất món mì căn xào chay, nhiều món chay quá biết mặt chẳng biết tên bày đầy trong bếp, bà con cứ việc xếp hàng... 




 hv


Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Chân quê!


(Repost!)
Trên đường đi làm Hoài Vy tình cờ nghe được bài hát này trên Saigon-Houston Radio do Vũ Khanh trình bày,  bấy lâu không để ý mấy đến những thể loại nhạc như thế này, đây là bài đầu tiên mình để ý và thấy hay trên vòm trời hải ngoại...

Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi

Nào đâu cái yếm lụa sồi
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân
Nào đâu cái áo tứ thân
Cái khăn mỏ quạ cái quần nái đen

Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh

Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều 

Nguyễn Bính

P/s: HV kiếm trong Utube khg thấy Vũ Khanh hát bài này nên khg upload music, hì ! 


Anh có biết?




Bất chợt mưa...
Anh có biết? 
hv

I-hearted!





 "Chầm chậm thôi chút đắng
Ta còn ở chốn này 
Đừng vội quá đời ơi...!"


hv 

Just Give Me A Reason!



 Right from the start
You were a thief you stole my heart
And I your willing victim
I let you see the parts of me
That weren't all that pretty
And with every touch you fixed them
Now you've been talking in your sleep
Things you never say to me
Tell me that you've had enough
Of our love, our love

Just give me a reason
Just a little bit's enough
Just a second we're not broken just bent
And we can learn to love again
It's in the stars
It's been written in the scars on our hearts
We're not broken just bent
And we can learn to love again

Im sorry I don't understand where all of this is coming from
I thought that we were fine
Oh we had everything
Your head is running wild again
My dear we still have everything
And its all in your mind
Yeah but this is happening
You've been having real bad dreams
Oh oh
You used to lie so close to me
Oh oh
There's nothing more than empty sheets
Between our love, our love, oh our love, our love

Just give me a reason
Just a little bit's enough
Just a second we're not broken just bent
And we can learn to love again
It's in the stars
It's been written in the scars on our hearts
We're not broken just bent
And we can learn to love again

I never stopped
You're still written in the scars on my heart
Your not broken just bent and we can learn to love again

Oh tears ducts and rust
I'll fix it for us
We're collecting dust but our love's enough
You're holding it in
You're pouring a drink
No nothing is as bad as it seems
We'll come clean

Just give me a reason
Just a little bit's enough
Just a second we're not broken just bent
And we can learn to love again
It's in the stars
It's been written in the scars on our hearts
We're not broken just bent
And we can learn to love again
(Lời Việt by K.D.)
hv

Cõi mơ!








Lách cách...lách cách...
Gõ nhiều lắm mà sao vẫn hoài một trang tối thui đang nhìn mình nhe răng
Thì ra tôi bỗng dưng... đơ...

Mười ngón tay muốn gõ mà chữ nghĩa lặng im, thôi thì nhắm mắt lại, định tâm...lắng nghe theo tiếng nhạc và xuất hồn... Có tác dụng rồi, dường như một cảm giác nhè nhẹ dâng lên, không không phải cái này, cái này không có tên,  định tâm tiếp tiếp...thôi chết rồi cũng cái thứ không tên đó bắt mình đi sâu vào tiềm thức, bắt mình trôi...

Cảm giác như thân xác này nhẹ tênh,  người nhấc bổng, một cảm giác lâng lâng thú vị, tôi không dám mở mắt sợ sẽ trở về cõi thực, một cõi con-người mà tôi đã không còn thấy có gì vui.
Gió bên tai thầm thì, " đừng lo nhé, sẽ không bao giờ buông đâu!"... 

Dường như tôi tin lời của gió,  trên đôi mi khép hờ lão gió đã khẽ lén đặt một nụ hôn, rất nhẹ nhàng pha chút cháy khét của nắng ...đưa tôi vào cõi mơ...


hv

Hồn về trong gió!


hv
P/s:  Mình đọc thử truyện ma xem cảm giác thế nào,
nhưng khg hứa hẹn sẽ có lần 2, hì!

Vì đó là Em!




Lâu lâu mình gõ chữ lại xem có còn xai trính tã nữa hay khg?
Nghệch ngoạch mấy chữ vào note...bảo đãm không đụng hàng, hì!
hv 

Ngược dòng nước lũ!


Biển, Nỗi Nhớ và Em!




http://soundcloud.com/pdo525/bien-noi-nho-va-em-1
Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh. 

Phú Quang 



8 Chút xíu với các bạn!

"I Will Always Love You"



http://soundcloud.com/pdo525/i-will-always-love-u-1


"I Will Always Love You"

If I should stay
I would only be in your way
So I'll go but I know
I'll think of you every step of the way

And I... will always love you
 I will always love you
You
My darling you

Bittersweet memories
That is all I'm taking with me
So good-bye
Please don't cry
We both know I'm not what you, you need

And I...
Will always love you
I...
Will always love you
You

I hope life treats you kind
And I hope you have all you've dreamed of
And I wish you joy and happiness
But above all this I wish you love

And I...
Will always love you
I...
Will always love you

I, I will always love
You....
You
Darling I love you
I'll always
I'll always
Love
You..



hv

Mưa!


Đọc truyện: Những thiên đường mù...


ttp://soundcloud.com/pdo525/nhung-thien-duong-mu
 Thiên đường mù - Paradise of Blind là cái hạnh phúc tạm bợ trong phút chốc, là thứ ảo vọng bèo bọt ngắn ngủi mà ngỡ sâu xa.
 Dương Thu Hương đã rải đầy những thiên đường mù khắp các trang sách để dựng nên một thứ không khí bấp bênh, nhờn nhợn và buồn hiu buồn hắt như thương hại lấy những phận người trong guồng quay sân si thù hận.
hv

My voice to you...


Floating 2




Mây xám kéo về lấp kín một góc trời,  nàng rảo bước thật nhanh trở về xe,  những hạt mưa bé tí bắt đầu rơi trên mặt đất,  trên tóc và vai áo...

Ngước mặt hít thở chút không khí trong lành vào lồng ngực,  phố đông người qua lại,  trong cái không gian ồn ào náo nhiệt đã có tự lúc nào,  mọi thứ lướt qua như một dòng tuôn chảy,  hoa lá cảnh vật,  cả những chiếc lá khô sắp lìa cành, người người trước mặt nàng như một thước phim nhẹ trôi, và theo thời gian tất cả cũng sẽ trôi...nàng khẽ mĩm cười...
Con đường trước mặt thênh thang, rộng mở,  dưới chân nàng hoa lá bỗng tươi hơn...



hv


Tối đen!


 
Đêm,

Không ngủ yên...

 hv

Phụ nữ độc thân ký 3






Những cảm xúc trong tôi bây giờ thật là mất trật tự,  không xếp hàng ngay ngắn, không cho đặt tên, thảo nào người ta cứ hay nói,  những thứ cảm xúc không tên...

Tôi nhắm  mắt thấm dần vào từng con chữ,  chẳng cho phép mình mít ướt, cũng chẳng cho phép mình bất cần,   hồn tôi bây giờ đã lang thang ở  một nơi nào đó mà chính thân xác này không thế nào đến được,  một nơi tôi mơ ước đến...

Trong entry này tôi không ca ngợi hoặc tự hào khi vẫn gói trọn mình trong 4 chữ Phụ nữ độc thân,  có lẽ tôi chẳng còn độc thân khi iêu một ai đó,  khi tuân thủ theo luật lệ tình iêu, tôi đã trở thành một tín đồ ngoan đạo không thể nào đi lạc bước (nôm na là đi trật đường rầy) , dù đôi khi vì ham vui,  nhưng sau những cuộc vui với bạn  bè, tôi trở về với cái gì bạn biết không,  tôi trở về đúng nghĩa với 2 chữ độc thân khi đơn  độc đối diện với 4 bức tường trắng dã, khi đối diện với chiếc bóng mờ - của chính tôi - mơ hồ -  in trên tường,  khi tựa đầu vào bên gối và ...thầm mơ ước vòng tay người tình,  một bờ vai vững chắc cho tôi đựơc làm đàn bà trong thân xác...cũng rất đàn bà của tôi!

Hỡi các bà chị có chồng,  cuộc sống nào cũng có hai bộ mặt đen và trắng và cái giá phải trả cho sự chọn lựa của mình,  có câu- một người chồng hoặc vợ của mình mà điểm được 60% thì đó là người tốt và nên giữ, vì chẳng có ai trọn vẹn và sự tan vỡ nào cũng đắng cay...

Dù anh chồng hoặc chị vợ của bạn có cà chua xịt bợm,  theo nguyên tắc căn bản con- người là phải có chút cà chua,  hãy xem như một  gia vị đắng trong ly cafe đậm đặc,  và chấp nhận như một điều tất nhiên phải có, bù lại khi trái gió trở trời bạn có người đó chăm lo, chia sẽ phần đời còn lại vơí bổn phận và trách nhiệm,  nâng đở mái nhà cho bạn và bầy gấu con đang giương những cặp mắt ngây thơ chờ lớn...

Những người phụ nữ hiện đại độc thân, một cái tiêu đề hoành tráng mà chúng tôi mang trên người, rực rở như  đứng trên sân khấu mà sau cánh cửa hậu trường là những chiếc bóng tối thui lặng lẽ,  các bà chị hãy chăm sóc đức ông chồng vì sự phản hồi là tình nghĩa nằm đâu đó dưới đáy lương tâm người đàn ông,  để khi rớt nước mắt khóc thầm bạn-có  người hôn nhẹ lên đôi mắt...




hv



VỢ


Có những lúc trốn xô bồ ta về tựa vào em

như con tàu viễn dương thả neo bám vào đất mẹ

cuộc đời lặng thầm, cuộc đời gào thét

trở về bên em ta trở lại chính mình


Nhân gian tưởng rộng nhường kia mà té ra nhỏ hẹp

đi hoài vẫn có tiểu nhân

em nâng đỡ mỗi khi ta mệt mỏi

mỗi khi ta chuẩn bị ăn đòn


Có một mái nhà, có một tình yêu

ta thành kẻ giàu sang và phú quý

em như hòn đảo chìm chứa đầy châu báu

ta để dành dự trữ lúc nguy nan


Đã từng có lúc bị gục niềm tin

ta vịn tình yêu em đứng dậy*

ta trốn chạy cô đơn bằng bao dung nhân hậu

mỗi khi cuộc đời buồn ta lại nhớ về em...


Mái nhà em chỉ giản dị thế thôi

mà giông gió bão bùng em che hết cả

cả anh nữa, dẫu hoang sơ đến vậy

khi trở về lặng lẽ gã chồng ngoan...



Văn Công Hùng

Em sẽ đến!




Em sẽ không đến đâu
Lúc anh buồn
Nỗi buồn nào cũng qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa



Em sẽ không đến đâu
Lúc anh lạnh giá
Bởi trái tim dẫu cháy bùng như lửa
Rồi cũng có ngày lửa tàn



Em không thể theo bước chân anh lang thang
Khi anh cô đơn một mình trên phố
Lỡ đâu phố có thêm người



Bởi tình yêu không giản đơn là những nụ cười
Em sẽ không đến đâu, khi anh hạnh phúc



Chỉ khi nào người đàn ông trong anh bật khóc
Em sẽ đến
Để thấm những giọt tâm hồn trên đôi mắt của anh.

(Lam Điền)

Floating...




Trôi...


hv 

Phiếm Cafe!

...Nàng bắt đầu một ngày với ánh nắng chói chang của lão mặt trời và sức nóng của mùa hè đỏ lửa,  có cảm giác như mọi thứ moving chậm hơn trong trạng thái lười- khó đở...

Cuốn theo chiều gió mỗi ngày với Starbucks dường như đã trở thành một thói quen của công dân Mẽo, như một thứ nhựa day dứt và hao tốn, nhẹ nhàng nhưng chứa một lượng caffein hồi sinh đủ để qua ngày trong những thể xác còn biết thở... 
Grande Frapuccino Mocha đặc quánh màu nâu,  hoặc Cookie Crumble Dark,  mùi cafe nồng nàn chiếm ngự cả không gian Starbucks khi vừa mở cửa bước vào, chung quanh đầy ấp mũi lõ mắt xanh chúi đầu vào lap top, Ipad..., khg quan tâm chuyện thiên hạ và bình thản như đang sống trong một thế giới khg có bills,  khg nhốn nháo ồn ào,  những buổi sáng bình yên của nàng thường bắt đầu như thế...
Tháng 4 vừa rồi nàng cùng một nữa và mommie  đến viếng đế quốc hoành tráng của lão gia gia Trung Nguyên ở BMT,  nhìn cơ sở hoành tráng và sự tĩ mĩ - chăm chút từng góc cây, ngọn cỏ của ngài đại gia,  nàng thầm thán phục sự cố gắng lao động bằng công sức và khối óc của lão, là một trong những con chiên ngoan đạo của TN nàng hí hững cùng một nữa và mommie chễm chệ trong căn phòng đầy gỗ nâu sang trọng, xí xọn chụp hình và nhâm nhi 3 cốc cafe nồng đặc, nàng tự hào vì luôn có những người VN cần cù lao động là vinh quang,  thừa khả năng đốt người bằng đống tiền chất núi...
Nhớ lại bài phỏng vấn của một tờ báo lá cải với ngài đại gia, tuy không hài lòng lắm về cách nổ ngạo mạn của lão gia gia khi lên tiếng xem thường và thách thức đối thủ có tiếng trên toàn cầu là Starbucks khi Starbucks lấn từng bước vào VN,  đó là một bước tiến tốt và đầu tư có lợi cho nền kinh tế nước nhà và được sự chú ý quan tâm của làng caffein thế giới,  ... thật lòng là khg đồng ý với sự suy nghĩ đôi khi như trái nho của lão gia gia TN! 



hv

"Words don't come easy..."





hv

Chỉ những chiếc lá mới biết...



Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta 
rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống?
Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta 
rơi về đâu
những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
những chiếc lá sống đến úa vàng 
rồi rơi chạm đất
những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
có ai biết?
Những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn 1 đời lá…)
không hề là cay đắng…?
 
Thơ Nguyễn Phong Việt

Lại gần hôn Em...




Trưa văn phòng - vắng
Cafe lẻ - nhạt! 
(mít!)




hv

"Hãy lịm người trong thú đau thương!"

 

Có lẽ, mọi sự bắt đầu không phải là vô duyên...

Dù có tin hay không, tôi vẫn không thể denial qua những gì đã được sắp xếp bởi tạo hóa, có một câu trong ngạn ngữ Ấn Độ mà tôi đã đọc từ trong FB của một ông anh, 


"Bất cứ người nào mà bạn đã gặp, 
thì đó chính là người mà bạn gặp. 
Bất cứ điều gì đã xảy ra, 
thì đó chính là điều đã xảy ra". 


Mỗi người trải nghiệm cuộc sống của mình theo mỗi hoàn cảnh, chấp nhận hay không đã là điều tự nhiên đến và sẽ tự nhiên ra đi,  với tôi - mỗi ngày là một rèn luyện đến chai lì mà tôi có thể đối diện, bước qua tất cả , bước qua cái tôi của mình để sống còn trong cái cõi Con-Người...


Thú đau thương,    thấm dần và len lõi vào từng góc cạnh của hỹ-nộ-ái-ố,  đón nhận hạnh phúc như điều tất nhiên phải đến, và đón nhận đớn đau trong thú đau thuơng... 


Chẳng ai thần tượng hóa cuộc đời, đuơng nhiên cũng chẳng thần tượng hóa tình iêu,  bước qua những lỗi lầm,  để thấy tình iêu là một đôi mắt khép mở, một quá trình ru ngủ trái tim trong hạnh phúc,  cảm giác tung lên - hất xuống theo từng ngọn sóng thủy triều - gào thét hay lặng lẽ trong bóng đêm,  và...
 



"Hãy lịm người trong thú đau thương!" 
(Cố nhạc sĩ Phạm Duy)




 hv

Có những điều giản dị...


(Picture was taken in HoiAn  04/2013 by JF)
Ta đứng bên bờ hạnh phúc
Xòe bàn tay chẳng mong bắt ảo vọng không tên
Một đời thường có bao nỗi lo toan
Một lời nói nhỏ, 
"Iêu Em!"
Thế là hạnh phúc!


hv
(Repost)

Không tên!





Đặt mười ngón tay trên keyboard, những cảm xúc hổn tạp không theo thứ tự lớn nhỏ nối đuôi nhau như chế nhạo cái sự lờ lâu ngày của tôi ,  tôi gõ rồi lại xóa,  dường như đã lâu không nhét cái Ta của mình vào con chữ cảm giác như có chút gì đó...đã hư hao...

Tôi vẫn có thói quen ghi lại những cảm xúc bất chợt đi hoang, đôi khi...rượt đuổi chính mình chẳng biết để làm gì, thời gian có bào mòn sự sống đi chăng nữa, hạnh phúc hay chênh vênh giữa bước cao bước thấp của số phận, cảm xúc trong tôi vẫn còn đó, vẹn nguyên và xin tạm lưu lại ở chốn này một chút Ta.


Entry này không biết tôi sẽ gõ đến khi nào mới kết thúc, hoặc đã kết thúc từ khi mới bắt đầu, như dò dẫm từng bước chân trên bậc thềm cũ bây giờ đã tối thui như đêm 30,  tôi đã trở thành xa lạ từ khi nào?!





hv