Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Thoát!


 


Monday, 2pm

Một đầu tuần trôi chậm rãi,  thu xếp công việc vào mạng đọc tin...

Huyền Chip, mình nghe đến tên và truyện xách ba lô đi bụi của cô nhóc dám sống dám làm,  cóc cần che dấu của cô nàng này, mình chỉ lướt qua thú thật là không theo dõi mỗi cuộc hành trình của cô ấy, tuy nhiên khi đọc mấy bài phân tích mổ xẻ, vạch lá tìm sâu của các ông các chú ba làng, cảm thấy ngạc nhiên...

Ba lô-đi bụi, sống không gò bó bởi bất cứ định luật gì từ con người - xã hội đã đặt ra, sống cho mình miễn không hại đến người khác,  với người Tây (như tui) thì chuyện này chẳng có gì để mang lên bàn mổ, khi đã hiểu rõ sự khác biệt giữa đi du lịch và đi bụi, dù là đi 20 quốc gia với $700, hoặc đi bằng xe đạp vượt biên giới, dù là nam hay nữ, chỉ cần quyết tâm, sống cho đáng một đời để khi già răng rụng nhìn lại còn có gì kể cho con cháu nghe, có chút tự hào đã thoát được và làm được những điều với nhiều người khác là không thể...thì đó là biết cách sống cho mình...

Có bài viết nói xa xa gần gần việc cô nàng phải che dấu những vấn đề tế nhị mà con gái khó lòng thoát khỏi khi xách gối đi lang thang, trời ah để đi tới mục đích cho giấc mơ của mình thì "đường đi khó không khó vì ngăn sông cách nuí, mà khó vì...lòng người ngại núi e sông!" , sao không nhìn vào sức mạnh của một người dám vượt qua tất cả, cái ý chí, Thoát của cô nàng trong một xã hội còn nhiều phong kiến, nếu ngược lại Huyền Chip là một gã Chí phèo, thì sự việc bới lông tìm vết cũng sẽ xoay qua vấn đề khác, vì xã hội chỉ thik dèm pha, không chấp nhận cái hay, cái lạ của người khác, dù họ vẫn âm thầm theo dõi sát cánh, vì tò mò, vì muốn biết phía sau cánh cửa ĐỜI của chính mình còn có một thế giới to lớn bên ngoài rộng mở mà những người khác như Huyền Chip dám thực hiện và đối mặt!

Ngạc nhiên khi moị người không lên án Tây ba lô nước ngoài, nhưng lại làm um sùm một Việt ba lô cùng máu mủ, một nhân vật dám đột phá bức tường đạo lý, dám đạp lên dư luận...để rồi bị đóng sập lại trong một xã hội đang muốn Thoát!

Tôi cũng là một phụ nữ dám sống cho mình,  dù bao vạn dặm cũng xách ba lô đi tới,  không nề hà mình là nam hay nữ, và không hối hận vì những gì mình đã trải qua,  dù sao có thêm chút kinh nghiệm khác người cũng là một phương cách sống cho chính mình!



hv 

7 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh cũng là một người sống xa quê hương nên hiểu được ý HV muốn nói gì, I see your point clearly and I admire you for this entry, however nghịch lý luôn nằm ở đáy giếng và bầu trời thì không bao giờ nhìn thấy hết, HV hiểu ko?

      Xóa
    2. Yes I also see your point and I admired you for standing up for my entry, however, nghịch lý có thể được cải tiến và bầu trời sẽ lại trong xanh :D

      Xóa
    3. I am new to blogspot, still not be able to set up a good looking blog like most of you guys here, hehe but I will be OK, I am good!
      Thanks for replying hopefully I can write an entry soon!

      Xóa
    4. You sure do, and good luck :)

      Xóa
  2. Hồi xưa anh khoái bài Viễn Du của Phạm Duy lắm. Ngồi nhà nghĩ gì cũng dễ, nói gì cũng thấy đơn giản, cơ mà bước ra đường đó đây mới thấy trời cao biển rộng, mới thấy ta hãi hùng...

    "Ra sông. Biết mặt trùng dương. Biết trời mênh mông. Biết đời viển vông. Biết ta hãi hùng..."

    Trả lờiXóa
  3. Xã hội mình cái trò '' trâu buộc ghét trâu ăn '' là cứ có điều kiện lại bộc lộ. Cứ cho cô bé '' chém gió '' với vài điều không thật đi, thì đã sao, bởi cuối cùng, cô bé sẽ phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, những suy nghĩ của mình.

    Thói xấu muôn thuở.

    Rất ok với HV về chuyện Tây ba lô làm đủ trò nhí nhố ở VN thì chỉ có báo chí lề phải thỉnh thoảng phang, chả thấy ông bà blog bleo nào blah blah, vậy mà Việt ba lô thì nhặng với xị lên, cứ như băng hoại đạo đức xã hội đến nơi ấy.

    Trả lờiXóa