Nàng pha ly cafe, một cốc trà nóng, tay cầm Ipad, phone, vài lát cheese, kèm theo vài lát bánh mì - thả bộ ra vườn, một thói quen rất bình yên mà nàng rất thik trước khi cuộc đời của mỗi ngày sẽ bắt đầu...
Khu vườn bé xinh xinh trồng đầy hoa Lily trắng, duy nhất một màu trắng nở rộ trong ánh nắng, những tia nước được điều chỉnh tự động đúng giờ vào lúc 7h sáng vừa mới tắt, cũng là lúc nàng ra vườn chiêm ngưỡng vẻ đẹp lã lướt của nước lonh lanh trên cành lá, và tiếng chim hót đầu ngày...
Những tin nhắn chớp tắt trong S4, thường thì nàng chỉ trả lời vào sáng sớm khi Mommie alo, của người thân, hoặc những gì quan trọng có liên quan đến công việc, và của nhân viên, còn lại tất cả đều phải chờ đến sau 10h sáng, sau buổi điểm tâm với những tin tức nàng cần phải đọc...
Nàng tư lự để Ipad lên bàn, lơ đễnh nhìn ra vườn, một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí, thoáng nhớ...
Đứa bạn hay đùa mỗi khi 8 về chuyện tình iêu, "Mợ Vy mà iêu thì như nước thủy triều, dâng cao phải bik mà khi rút đi rồi thì hởi ơi, ráo cạn chỉ để lại những lổ hổng to tướng trên mặt cát, hehe!" chẳng hiểu sao nó lại "tự hào" cho mình cái khoảng đó, ai iêu chẳng vậy chỉ khác nhau ở mức độ cạn tình và phủ phàng thôi...
Thỉnh thoảng gặp lại những người bà con trong họ gần xa, sau cái nhìn nàng từ đầu xuống chân của bao năm rồi không thay đổi :) " Sống như thế này hoài sao Vy?"
Nàng luôn cười mĩm chi beo cho cái sự quan tâm bên lề và nghĩ đến những khi cảm bệnh chẳng ai thăm hỏi, đến khi gặp thì cứ hỏi mãi một câu không bao giờ lưu trong bộ não, tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn trả lời, "Sống sao mình hạnh phúc là được, sao phải sống theo sự sắp đặt của xã hội và cái nhìn của loài người?" thế thì sự im lặng và vài câu nói vớt vát của loài người sau đó, nàng kinh nghiệm rồi sau mấy lần bị soi mói thế, nếu trả lời "Em chả..." hoặc "Em chẳng..." thì a lê hấp một màn moral theo liền sau đó của mấy mợ chuyên đóng đô ở nhà, chuyên gia phim bộ và chuyên gia bàn chuyện quốc phòng trong góc bếp... Mỗi người trời sinh ra có một định hướng riêng, có người thik cuộc sống hướng nội hoặc trời sinh ra để thực hiện việc duy trì nòi giống, có người sinh ra để hướng ngoại và đình đám với xã hội, đơn giản đến không còn có thể đơn giản hơn...
Tuy nhiên để bớt cán cân so sánh, nàng cũng ầu ơ một câu, "Đương nhiên khi nữa đêm mưa gió bão bùng, trời mưa sấm sét em cũng vỡ òa lên khóc, còn các chị có bờ vai chồng gối đầu, có chồng ôm...nhưng ngược lại khi bên nhà chị có chiến tranh thế giới, hoặc những ca ghen tuông đổ máu thì em bên này nằm dài trên sofa...nghe nhạc:D
Nàng sợ nhất là phải ngồi đấu láo với mấy mợ buôn dưa lê trong phạm vi giới hạn, nào là Mall này sale áo này, quần kia, hôm nay nấu ăn món này, chiều nấu món kia, con thế naỳ, chồng thế kia, và bình phẩm về người khác, những lúc như thế nàng chỉ ngồi nghe như một cái xác bik gật đầu hoặc tách rời qua đám đàn ông "bàn chuyện lớn..."
Nàng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, không lệ thuộc và không cúi đầu trước ông Boss bà Boss nào, cũng chẳng bik mình nghiêng về bên nào hơn trong sự so sánh giữa gái ngoan và...hư :P , chân lý "Chơi hết mình nhưng không ngu hết mình" bao giờ cũng đúng :))
hv
Con vẫn âm thầm hàng ngày đọc những bài blog của cô HV, thật hay và ấm áp. Con chúc cô HV luôn bình an
Trả lờiXóa