Thư tình tuổi 90
Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như
mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn
như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để
cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài
ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.
Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một
bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng
của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa
sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái
ghê!
Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày
xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy.
Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh
viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ
đạm.
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi
biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn
em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ
mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc
chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người
anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột
mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế
này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn
cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút
thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài.
Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo
chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai
thằng cháu giữ chặt.
Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó
anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là
anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh
nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa
trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất
tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu
răng rắc, sợ quá nên thôi.
Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra
trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống
đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên
blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy
ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng
nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô,
thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy
giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt
nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi
giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh,
muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá
nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì
miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi,
phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!
Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế
nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh
em nhé.
Anh dừng bút.
Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
Chồng già của em: "Lão Ngông"
"Ngông Nữ!"
Em ngồi
dưới bếp uống cốc trà nóng do đứa chắt ngoại nó mới pha, trà nóng quá
em chu mỏ thổi phù phù mà hơi nóng cứ hắt cả vào mặt em, khiếp 80 năm
em cố gắng giữ gìn da mặt không để bị nhăn nheo anh ạ, cái lọ kem gì
Sh...sh... đô mà mỗi lần chúng ta hẹn nhau trong khách sạn là anh cứ hay
xài ké của em ý, ờ mà lâu quá em không thấy nó đâu nữa.
Anh khỏe không?
Thời
tiết đổi mùa anh nhớ mang áo ấm, hôm nhận được thư anh em nhờ đứa chắt
nó đọc dùm, khổ nỗi nó không biết đọc tiếng Việt anh ạ, nó cứ nói, bà
ơi cháu kiếm hoài không thấy chữ nào I love U chắc ông không thương bà
nữa rồi, thôi đừng đọc tiếp bà ạ... Nhưng anh đừng lo, em lò mò đi kiếm
cái kính hiển vi, loại nhìn siêu vi khuẩn ý, rồi em ngồi ngay ngọn đèn
rà từng chữ anh viết, đọc mãi tới hôm nay mới vừa xong lá thư anh, anh
khỏe nhỉ viết lá thư dài ghê...
Em cũng như anh mỗi ngày cố tập thể dục nhưng cứ dơ tay lại mõi chân, dơ chân lại mõi tay nên em cứ từ từ đi mấy bước trong nhà thôi anh ạ, 80 rồi nhưng tướng em còn nhon như lúc chúng ta mới quen nhau, bỏ cây gậy chống ra thì em vẫn như ngày nào, may mắn ghê!
Các
cháu chắt bên này không biết nấu cháo anh ạ, cứ hăm bá gờ miết mà em có
còn cái răng nào đâu mà nhai, đứa chắt nó hỏi thế bà có muốn ăn khoai
tây chiên hay gà nướng không, em chỉ vào cái bộ răng giả ngâm trong
nước thuốc ý, bảo con có thấy hàm răng bà trong đó không, thôi cho bà ăn
cháu nhé, giọng em móm mém thế mà đứa chắt cũng hiểu được, bọn nhỏ bây
giờ thông minh ghê...
Anh
không muốn gọi em là bà cũng OK Salem luôn, nhớ ngày xưa mỗi khi chúng
ta gọi nhau cứ hay gọi Mình ơi nghe ngọt lịm anh nhỉ, còn i love u, i
miss u ra vẻ tây ra phết nhỉ, thôi chúng ta cứ y như xì thế mà dễ xử anh
nhé...
Em 80 thế mà còn gân và chịu chơi lắm...
Em
dừng bút, tới giờ đứa chắt đưa em ra ngoài phơi nắng, dạo trước anh
dặn em đừng ra ngoài khi trời gió, khiếp em cứ ở luôn trong nhà đến da
diết gì cũng vàng khè, đứa chắt bảo bà phải ra ngoài không thì bà sẽ
thành củ khoai lang vàng khè cho mà coi, con nít bây giờ khôn ra phết!
Em
dừng bút, hôm nọ Sinh Nhật anh được 90 em định gọi chúc mừng anh, nhưng
cái phone bây giờ không thấy bấm số ở chổ nào anh ạ, tụi nhỏ văn minh
quá đến cái alo cũng không còn số nữa, chẳng biết tụi nó làm sao mà gọi,
chắc bằng cái rờ mốc cân trô, cái này thì em chịu thua.
Anh bảo đứa chắt mang anh ra phơi nắng nhưng nhớ đừng phơi lâu quá bị...khô anh nhé...
hv
Nàng thiệt là hóm hỉnh! Buổi sáng của ta rúc rích tiếng cười vì bức thư này. Đăng fb đi nàng, để ta chia sẻ cho mọi người cùng giải trí :D
Trả lờiXóaCô nhỏ cũng thật là dễ xương :P
XóaKakaka! Một bức thư quá hay, anh xin em mang về nhà cất để đặng ...50 năm nữa gởi cho Bà xã. Cảm ơn Hoài Vy nhiều nha!. Em thật là người hóm hỉnh. Heee!
Trả lờiXóaTình ý của anh nếu chị nhà bik được sẽ hạnh phúc lắm :)
XóaĐịnh đăng cái này, sao ko qua nhà, cho HV cái hình đẹp chói lóa luôn :))
Trả lờiXóaVy làm sao dám qua nhà anh xin hình, huhu
XóaÔi, chị cũng thể dục ngày bốn bước, mồ hôi vã như tắm!
Trả lờiXóa:D
Cười tơi tả luôn nè cô em. Khoái!
Đơn đặt hàng này em đã nhận được từ thg 10/2010 , cứ mỗi ngày một chút mãi đến năm nay tháng này mới lên được bờ lốc, lụm cụm thiệt tình luôn :))
Xóa(Bài này của một ng đã viết cho em 3 năm trước, một người vẫn luôn hiện diện trong một góc nhỏ của riêng em!)
Hình như chị biết người đó hả? :)
XóaEm chưa bật mí với ai, hàng xịn giữ riêng mình xài :P
Xóa@ K.Dang:
Trả lờiXóaEm cũng đã set blog và chặn nhưng Nac Danh lấy số thứ tự anh ạ, chặn chổ này lại nỗi lên chổ kia, như mục nhọt vậy, pó tay!
Dù gì thì dù. Bức thư hay mà. SN sang thăm nhà HV. Ngày mới vui nhé! :)
Trả lờiXóaMới dẹp xong đám giặc Nac trong nhà :D mệt ghê gớm :))
XóaSỏi khỏe không :P
HV có hai nhà, không thấy nhà kia đăng bài, tưởng không dùng blog nữa, sang nhà này thấy vẫn update đầy đủ tâm tư đấy chứ. Mừng nên cũng khỏe luôn. :P
XóaSạch rồi...
Trả lờiXóaKD nói đúng. Văn hóa là cái phải học từ nhỏ. Và ta không có trách nhiệm khai hóa họ...
Chị cũng gặp những chuyện không vui trên blog... Nhưng đó lại là những kinh nghiệm quý. Cây biết đau sẽ tự mình tránh bão.
Bên đó thu chưa em? Berlin mưa quá...
Bên em vừa mới chớm thu chị ạ, âm u lười lười thèm một giấc ngủ nướng đến khét, những cơn mưa phùn vào buổi sáng...thơ mộng... sắp rụng lá rồi còn lại những khúc xương cá cong queo :P
XóaVí von hay thế, xương cá...
XóaUh, chị cũng như con cá đang...rũ xương. :D
Hehe, khg phải cây khô trụi lá nhìn như những khúc xương cá hay sao :D
XóaChị mà như con cá rũ xương em chắc như con cá đuối, vì e đang đuối :))
Chị cũng đuối quá.
XóaBên chị đang có dịch hacker trên fb. Bạn bè tan tác như chim vỡ tổ. Mệt quá....
Tạm lắng một thời gian đi xem thế sự thế nào chị, em nản Fb nên cũng ít vào...
XóaYahoo HK, Taiwan, Korean sắp đóng cửa, may là chị em mình ghé bến Google mới còn OK Salem, hì...
sau vụ fb này chị thấy chả tin được điều gì...
XóaThôi tạm nghỉ...thu. Em viết cái gì vui đi, em viết dòng văn ấy duyên mà...
Em viết theo cảm xúc thôi chị, chỉ có mấy chữ làm oai :P
XóaBài này em repost thôi, bỏ quên nó trong hộc tủ bấy lâu nay sắp rĩ xét rồi :P
XóaPhài Phi phể phương phá! Phún phôm phôn Phài Phi phê!
Trả lờiXóa