Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thằng trộm chó & Ông nhà Văn già!


Phụ nữ độc thân ký 4








Nàng pha ly cafe, một cốc trà nóng, tay cầm Ipad, phone,  vài lát cheese,  kèm theo vài lát bánh mì - thả bộ ra vườn,  một thói quen rất bình yên mà nàng rất thik trước khi cuộc đời của mỗi ngày sẽ bắt đầu...

Khu vườn bé xinh xinh trồng đầy hoa Lily trắng, duy nhất một màu trắng nở rộ trong ánh nắng,  những tia nước được điều chỉnh tự động đúng giờ vào lúc 7h sáng vừa mới tắt, cũng là lúc nàng ra vườn chiêm ngưỡng vẻ đẹp lã lướt của nước lonh lanh trên cành lá, và tiếng chim hót đầu ngày...

Những tin nhắn chớp tắt trong S4,  thường thì nàng chỉ trả lời vào sáng sớm khi Mommie alo, của người thân, hoặc những gì quan trọng có liên quan đến công việc, và của nhân viên, còn lại tất cả đều phải chờ đến sau 10h sáng, sau buổi điểm tâm với những tin tức nàng cần phải đọc...

Nàng tư lự để Ipad lên bàn, lơ đễnh nhìn ra vườn, một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí, thoáng nhớ...
Đứa bạn hay đùa mỗi khi 8 về chuyện tình iêu, "Mợ Vy mà iêu thì như nước thủy triều, dâng cao phải bik mà khi rút đi rồi thì hởi ơi, ráo cạn chỉ để lại những lổ hổng to tướng trên mặt cát, hehe!" chẳng hiểu sao nó lại "tự hào" cho mình cái khoảng đó,  ai iêu chẳng vậy chỉ khác nhau ở mức độ cạn tình và phủ phàng thôi...  

Thỉnh thoảng gặp lại những người  bà con trong họ gần xa,  sau cái nhìn nàng từ đầu xuống chân của bao năm rồi không thay đổi :) " Sống như thế này hoài sao Vy?"

Nàng luôn cười mĩm chi beo cho cái sự quan tâm bên lề và nghĩ đến những khi cảm bệnh chẳng ai thăm hỏi, đến khi gặp thì cứ hỏi mãi một câu không bao giờ lưu trong bộ não, tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn trả lời, "Sống sao mình hạnh phúc là được, sao phải sống theo sự sắp đặt của xã hội và cái nhìn của loài người?" thế thì  sự im lặng và vài câu nói vớt vát của loài người sau đó, nàng kinh nghiệm rồi sau mấy lần bị soi mói thế, nếu trả lời "Em chả..." hoặc "Em chẳng..." thì a lê hấp một màn moral theo liền sau đó của mấy mợ chuyên đóng đô ở nhà, chuyên gia phim bộ và chuyên gia bàn chuyện quốc phòng trong góc bếp... Mỗi người trời sinh ra có một định hướng riêng,  có người thik cuộc sống hướng nội hoặc trời sinh ra để thực hiện việc duy trì nòi giống, có người sinh ra để hướng ngoại và đình đám với xã hội,  đơn giản đến không còn có thể đơn giản hơn...

Tuy nhiên để bớt cán cân so sánh, nàng cũng ầu ơ một câu, "Đương nhiên khi nữa đêm mưa gió bão bùng, trời mưa sấm sét em cũng vỡ òa lên khóc, còn các chị có bờ vai chồng gối đầu,  có chồng ôm...nhưng ngược lại khi bên nhà chị có chiến tranh thế giới, hoặc những ca ghen tuông đổ máu thì em bên này nằm dài trên sofa...nghe nhạc:D

Nàng sợ nhất là phải ngồi đấu láo với mấy mợ buôn dưa lê trong phạm vi giới hạn, nào là Mall này sale áo này, quần kia, hôm nay nấu ăn món này, chiều nấu món kia, con thế naỳ, chồng thế kia, và bình phẩm về người khác, những lúc như thế nàng chỉ ngồi nghe như một cái xác bik gật đầu hoặc tách rời qua đám đàn ông "bàn chuyện lớn..."

Nàng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại,  không lệ thuộc và không cúi đầu trước ông Boss bà Boss nào, cũng chẳng bik mình nghiêng về bên nào hơn trong sự so sánh giữa gái ngoan và...hư :P , chân lý "Chơi hết mình nhưng không ngu hết mình" bao giờ cũng đúng :))


hv

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Lương tâm giá bao nhiêu?



 



Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên "khực" một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Hà Tam lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp.
Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: "Này ông, ông đánh rơi đồ kìa!". Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy.

Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: "Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…"
Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân?




 
Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Hà Tam thừ người ra: Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy? Cẩn thận nhớ lại, Hà Tam mới chắc là chiếc ví da đã đánh rơi khi mình vào sửa chửa.  Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.

Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi".

Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên: "Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!".

Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: "Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi". Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên.

Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.




 
Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi.

Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu.


Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết: 


"Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:

" Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm".


ST


Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Vượt!





Thành phố ngủ 
Trong thầm thì tiếng gió
Đưa nhẹ nhàng
Nỗi nhớ 
Vượt ngàn khơi...


hv

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Thơ con cóc 2


Anh,
Con dốc chiều nay dường như là thiếu nắng
Để đêm về em lặng lẽ những chông chênh?!
Chẳng nỡ 
dẫm lên ngọn cỏ
Chẳng nỡ 
dẫm lên những cánh hoa
Cũng chẳng nỡ 
để mình lăn long lóc 
Biết đâu lại trượt dài
Đau lắm phải không anh?

Em tìm nắng giữa mùa thu
Sưởi ấm áp lên viền môi khô rát
Nhặt chiếc lá đã úa vàng 
Chẳng nỡ 
vò nát trong tay...

Ngơ ngác như nguời xa lạ ở nơi đây
Nhìn chẳng thấy anh
Vũ trụ...
Còn có gì trong đáy mắt? 

hv



Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Truyện cổ tích!




Hôm nọ bà chị bảo "em viết văn xuôi có duyên, viết một bài vui vui đi",   chị TN ah, hôm nay em thu xếp các công việc để viết một bài tâm sự với chị, nhưng hổng bik có vui không nhé :P

"Ngày xửa, ngày xưa...
Có hai người iêu nhau thắm thiết,  chàng họ Ngưu, nàng họ Chức, vì nghiệp duyên nên hai người chỉ được gặp nhau vào mỗi mùa mưa Ngâu, có bầy quạ đen bắt cầu ô Thước..."

Kết cuộc của hai người là được cùng nhau sống đến trăm năm,   thế nhưng... nhân gian chúng ta lại có câu, "tình chỉ đẹp khi tình dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề..." đôi khi em tự nghĩ, xã hội này chen chúc nhau chật chội quá, đi đâu cũng nảy sinh những điều phiền toái, ảnh hưởng đến nhân sinh quan, ảnh hưởng đến lòng tin và trái tim không thôi ngừng đập, và đến bây giờ,  đến khi được cùng nhau bước vào hôn lễ, có bao nhiêu người thật lòng ...tin tưởng cô dâu-chú rễ kia sẽ răng long tóc bạc?! Đáp án là một con số càng ngày càng bị bào mòn mõng manh như sợi chỉ...

Chả trách nhà thơ Đỗ Trung Quân đã ví tình iêu

"Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê 
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến"

Bên ngoài trời đang mưa chị ah, thu về mang theo những cơn mưa phùn rất nhẹ, và cũng rất mong manh,  nhẹ đến nổi em không nở đưa tay chạm vào giọt nước, vì em biết nó sẽ vỡ tan...

Trở lại với truyện cổ tích của mình,  em cũng như mọi người, cũng bon chen để bik iêu, người ta iêu thì không bik thế nào, mình iêu như sợ đến ngày tận thế, iêu sôi nổi, đam mê, nhiệt tình và liều lĩnh, bất chấp, có những kiêu hãnh đi qua và cũng có những rớt rơi...

Cố nhạc sĩ Phạm Duy trước khi ra đi đã để lại một câu, "Hãy lịm nguời trong thú đau thương!" nghe quằn quại vô cùng phải không chị, đau đến lịm người trong cái thú!

Cám ơn trời phật, :) đến ngày hôm nay em chưa được trải qua cái thú của Phạm Duy, vì em may mắn có một cuộc tình với một người mà em luôn trân trọng, một cuộc tình chỉ đẹp khi hai người iêu nhau mà không đến được với nhau, vì lý do nào đó phải buông tay, để những dấu iêu luôn đè nén, nhớ thuơng,  luôn dõi theo cầu chúc người mình iêu thương bình yên - hạnh phúc, có lẽ đây chính là lúc mình biết lịm người trong thú đau thương!


Giây phút này đây, em là người hạnh phúc chị ah, vì với em, hạnh phúc không chỉ đơn giản là được ở bên nhau, mà hạnh phúc là niềm vui khi được sống trong một tình iêu bất diệt!

Em không viết được nữa rồi, cảm xúc sẽ làm em xáo trộn và viết tứ tung...chị đọc đừng cười em vớ vẫn nhé...

hv

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Trai xinh!



dep trai

Công nghệ của Photoshop -  hoàn mỹ cho một buổi ăn đấu giá 20 triệu?

Ba anh em nhà họ Lưu dành 100% sức lực cho nghề diễn viên 4

Đàn ông trong nước bị xuống dốc thê thảm rồi chăng?
 
Omar Borkan Al Gala bỗng dưng nổi tiếng như sao xẹt trên vòm trời tối thui, chỉ vì đi vào khu cấm địa, phạm luật và bị trục xuất, ai đó lăng xê chàng bị trục xuất vì quá đẹp trai :-o,  tổ chức rầm rộ đón tiếp như chàng là người hùng cứu nhân độ thế và hơn nữa, đấu giá "Một buổi ăn dinner với trai đẹp" 20 triệu? 
Không bik những người đứng gần hắn chụp hình - cười tươi rạng rỡ, người được ngồi nhìn mặt hắn mà ngậm ngùi xót 20 triệu kia, có thấy hãnh diện chổ nào không?  Xin đừng truyền thông điệp suy đồi cho lớp thanh niên si khờ kia, rằng phạm luật cũng OK chỉ cần đẹp trai!
Còn từ thiện ah, điều này để qua một bên, nói sau.

3 Anh em họ Lưu, sinh trưởng ở Canada,  bà mụ khéo nặn nhưng đóng phim gì nhỉ? nhìn tới nhìn lui có khác gì trai Việt, hay trai Việt bị "mất dáng" rồi vì những buổi nhậu nhẹt, sa đọa, khiến phụ nữ trong nước rầm rộ đón trai ngoại về dù họ cũng chỉ là trên răng dưới...dép?  

Nick Vujicic, vì sự sống còn dùng ý chí phấn đấu để vươn lên trong một thân xác không lành lặn, một tinh thần đáng được trọng nễ nhưng VN cũng đầy những người sinh ra không lành lặn,  cũng có ý chí sống mạnh mẽ, sao họ lại bị chà đạp xuống tận cùng của xã hội và bị khinh rẽ? để đi rước về  một ông "hàng ngoại" y  như xì làm gì nhỉ?

Buồn cười quá, tôi thật không hiểu nổi những người tổ chức các show này, ngoài mục đích "đề tài lạ", chơi nổi, lợi dụng hốt tiền thì họ muốn gửi message gì đến lớp thanh niên ăn không ngồi rồi, lớp thanh niên cố gắng học nhưng chẳng may không được xinh trai? Và phụ nữ ơi, hàng ngoại đẹp hơn hàng nội?

Nếu đàn ông xinh như một con búp bê để chưng, chạm vào dễ vỡ, xoay trái-phải chẳng bik "phải" iêu ai, thì  "manly" chỉ là một nút Delete trong keyboard! 

hv

Omar vòi 100 triệu đồng để xuất hiện dưới mưa

Đọc những tin này mà đau lòng cho người Việt thích thể hiện. GS Trần Hữu Dũng bình luận trên trang mạng nổi tiếng của ông: Chắc anh này đang ngồi với lũ bạn ở một xóm nghèo nào đó bên xứ anh ta, ôm bụng cười ha hả về dân Viêt Nam. Omar khoe: Tụi bây biết không? Bọn nó đấu giá cái đồng hồ cũ mèm của tao nè, khăn quấn đầu hôi rình của tao nè, rồi hoa hậu của tụi nó còn đua nhau trả tiền để được ăn tối với tao nữa chớ! Lũ bạn không tin: Omar, mầy nói láo! Đâu có ai ngu dữ vậy? Mầy? Mầy? Ăn cơm tối với mầy?- Rồi cả bọn bò lăn ra mà cười... Vài phút sau, Habib (bạn nối khố với Omar) bỗng nghiêm giọng bảo: Không chừng thằng Omar nói thiệt đó tụi bây! Tao nghe nói sau khi thằng Omar rời Việt Nam thì có một thằng Mỹ úp mở là bà con của tỷ phú Steve Forbes... Habib chưa dứt lời thì cả bọn lại một phen cười nghiêng ngả...
Có bạn còn nói: Quá nhục khi bạn người nước ngoài hỏi" thằng này vì sao được mời đến Việt Nam?"
Omar vòi 100 triệu đồng để xuất hiện dưới mưa


Theo ban tổ chức, trước giờ ra sân khấu tối 13-9, chính Omar đã yêu cầu đơn vị tổ chức phải chi thêm 6.000 đô la Mỹ thì mới chịu ra sân khấu vì lí do trời mưa.
Phía tổ chức cũng cho biết họ đã phải thương lượng rất lâu, Omar mới chấp nhận mức giá gần 5.000 USD (100 triệu đồng) để xuất hiện trước khán giả dưới trời mưa lất phất. Yêu sách này được đưa ra lúc 19g nhưng buộc ban tổ chức phải trả bằng tiền mặt cho người quản lí trước 20g30, nếu trễ hơn cũng sẽ “xù” sô.

Trong thông tin gửi báo chí, ban tổ chức cũng phân trần về việc yêu cầu bất ngờ này khiến họ trở tay không kịp “vì tối nên kế toán cũng không thể đi ngân hàng rút tiền” và phải gom cả đô la Mỹ (1600 USD) lẫn tiền Việt (66.400.000 đồng) để đưa cho người quản lí của Omar.

Phiếu chi thêm tiền cho Omar


Đó cũng là lý do vì sao màn trình diễn thời trang áo dài kéo dài lê thể, để ban tổ chức có thêm thời gian thuyết phục vị khách mời đỏng đảnh Omar.

Đến 21g05 Omar mới từ phòng chờ xuất hiện - Ảnh: T.T.D 

Trả lời TTO, bà Hồ Thu, đại diện tạp chí Thế Giới Gia Đình, cho biết dù yêu cầu của Omar hơi bất hợp lý nhưng vì sơ suất trong hợp đồng nên ban tổ chức đành nhượng bộ.

Về việc sau khi đã nhận thêm 100 triệu tiền cát-sê diễn trong mưa nhưng Omar cũng chỉ ra đứng “cười nói vu vơ” chứ không trình diễn, ba Hồ Thu chia sẻ thêm: “Cũng là sơ sót trong hợp đồng. Chúng tôi có yêu cầu Omar gửi số đo để may trang phục trình diễn và chúng tôi cũng có email hình ảnh với các số đo của anh ở đây.

Trong thông tin gửi cho báo chí, ban tổ chức cũng viết rằng Omar chỉ đồng ý mặc áo dài được làm riêng cho anh khi được trả thêm “phí mặc trang phục”.

Nhận thấy yêu cầu này rất “quá đáng” nên đơn vị tổ chức đã không tiếp tục nhượng bộ, đành để anh mặc âu phục ra chào khán giả và dẹp luôn tiết mục trình diễn của anh dù trước đó đã tổ chức tuyển chọn người mẫu diễn chung với Omar và PR rầm rộ trên các phương tiện truyền thông.

http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/570615/omar-voi-100-trieu-dong-de-xuat-hien-duoi-mua.html




Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Ru!



Một ta
Một giấc mơ đời
Một vòng tay mở
...
Một lời ru mê!


hv
(Repost)


Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

"Ngông!"

Hôm nay repost một bài trong yahoo mail của 3 năm về trước, 25/10/2010...

 

Thư tình tuổi 90

 

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.

Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

Em ngủ ngon không?

Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.

Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.

Anh dừng bút.

Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.


Chồng già của em: "Lão Ngông"


 


"Ngông Nữ!"


Em ngồi dưới bếp uống cốc trà nóng do đứa chắt ngoại nó mới pha,  trà nóng quá em chu  mỏ thổi phù phù mà hơi nóng cứ hắt cả vào mặt em, khiếp 80 năm em cố gắng giữ gìn da mặt không để bị nhăn nheo anh ạ, cái lọ kem gì Sh...sh... đô mà mỗi lần chúng ta hẹn nhau trong khách sạn là anh cứ hay xài ké của em ý,  ờ mà lâu quá em không thấy nó đâu nữa.

Anh khỏe không?

Thời tiết đổi mùa anh nhớ mang áo ấm,  hôm nhận được thư anh em nhờ đứa chắt nó đọc dùm,  khổ nỗi nó không biết đọc tiếng Việt anh ạ,  nó cứ nói, bà ơi cháu kiếm hoài không thấy chữ nào I love U chắc ông không thương bà nữa rồi, thôi đừng đọc tiếp bà ạ... Nhưng anh đừng lo, em lò mò đi kiếm cái kính hiển vi, loại nhìn siêu vi khuẩn ý, rồi em ngồi ngay ngọn đèn rà từng chữ anh viết, đọc mãi tới hôm nay mới vừa xong lá thư anh, anh khỏe nhỉ viết lá thư dài ghê...

Em cũng như anh mỗi ngày cố tập thể dục nhưng cứ dơ tay lại mõi chân, dơ chân lại mõi tay nên em cứ từ từ đi mấy bước trong nhà thôi anh ạ, 80 rồi nhưng tướng em còn nhon như lúc chúng ta mới quen nhau, bỏ cây gậy chống ra thì em vẫn như ngày nào,  may mắn ghê!

Các cháu chắt bên này không biết nấu cháo anh ạ, cứ hăm bá gờ miết mà em có còn cái răng nào đâu mà nhai,  đứa chắt nó hỏi thế bà có muốn ăn khoai tây chiên hay gà nướng không,  em chỉ vào cái bộ răng giả ngâm trong nước thuốc ý, bảo con có thấy hàm răng bà trong đó không, thôi cho bà ăn cháu nhé, giọng em móm mém thế mà đứa chắt cũng hiểu được, bọn nhỏ bây giờ thông minh ghê...

Anh không muốn gọi em là bà cũng OK Salem luôn, nhớ ngày xưa mỗi khi chúng ta gọi nhau cứ hay gọi Mình ơi nghe ngọt lịm anh nhỉ, còn i love u, i miss u ra vẻ tây ra phết nhỉ, thôi chúng ta cứ y như xì thế mà dễ xử anh nhé...

Em 80 thế mà còn gân và chịu chơi lắm...

Em dừng bút, tới giờ đứa chắt đưa em ra ngoài phơi nắng,  dạo trước anh dặn em đừng ra ngoài khi trời gió, khiếp em cứ ở luôn trong nhà đến da diết gì cũng vàng khè, đứa chắt bảo bà phải ra ngoài không thì bà sẽ thành củ khoai lang vàng khè cho mà coi,  con nít bây giờ khôn ra phết!

Em dừng bút, hôm nọ Sinh Nhật anh được 90 em định gọi chúc mừng anh, nhưng cái phone bây giờ không thấy bấm số ở chổ nào anh ạ, tụi nhỏ văn minh quá đến cái alo cũng không còn số nữa, chẳng biết tụi nó làm sao mà gọi, chắc bằng cái rờ mốc cân trô,  cái này thì em chịu thua. 

Anh bảo đứa chắt mang anh ra phơi nắng nhưng nhớ đừng phơi lâu quá  bị...khô anh nhé...
Em dừng bút! 

 Ngông bà bà ký tên!
  

hv