Bỏ tất cả vào thơ mang đi bán
Khách quen tay vần lựa chán mua về
Niềm hoan lạc, nỗi hoài mong, trăn trở
Mỗi điệu vần tròn mỗi giọt đam mê
Khách ướm hỏi: “ Vì sao thơ rao bán!
Người bận vui ai rảnh để mua sầu? “
Mắt lấp lánh hồn nhiên nàng Thơ bảo:
“ Người hay tìm hạnh phúc giữa thương đau.”
Khách tròn mắt: “ Nói chi nghe lạ thế? “
“Không tin ư? Ông cứ thử quay nhìn
Này yến tiệc quây quần vui đấy nhỉ?
Nhưng xem kìa trong bếp cuộc điêu linh
Dao cắt thịt, lửa hồng, xương máu đỏ
Trần gian sao! địa ngục có chi hơn?
Ôi, hãy nhìn những xác thân vùng vẫy
Không khổ đau sao máu lệ quay cuồng?
Khách bối rối quay đi hồn thoáng ngợp
Nghe lòng dường nghèn nghẹn nỗi thê lương
“ Cuộc sống ấy bao ngày ta góp mặt
Mà có bao giờ nhận rõ đau thương.”
“ Vâng chỉ bởi vì trên mâm khác hẳn
Hồn nát tan, thân xác đã vô thường
Đành khoác đủ sắc mùi – Trò ảo thị
Người gạt người – Đây mỹ vị cao lương
Khách khẽ thốt: “ Người đâu ai muốn giết
Chỉ khi mua trong gói sạch mang về
Không máu lệ nào thấy đâu giãy giụa
Phải đâu lòng sắt đá đến u mê.”
“ Nếu mỗi chúng ta ngày ngày tự giết
Tiếng kêu than rùng rợn của muôn loài
Hẳn từ lâu trần gian là đất Phật
Bởi óc tim nào chịu thấu nỗi bi ai
Chợt thấy khách bâng khuâng sầu cúi mặt
Nàng thơ quay đi giấu nỗi se lòng
“Xin lỗi nhé! chỉ vì ông cứ hỏi
Đành ‘trung ngôn nghịch nhĩ’ vậy.. thưa ông.”
“Giờ ông hiểu vì sao tôi rao bán
Chút tơ vương cho nhân thế vô tình
Dẫu chỉ đôi lòng hôm nay trắc ẩn
Biết làm sao.. thưa có vẫn hơn không.”
Gió lất phất chiều qua trên phố thị
Bóng nàng thơ thong thả bước bên đời
Vẫn đợi đôi lòng nhân gian ướm hỏi
Để trao về tình vũ trụ tinh khôi
Khách quay gót từng bước chân rất chậm
Lặng yên nghe chút gì đó trong lòng
Một chút gì rất quen thời thơ bé
Mà từ lâu rồi vùi lấp bởi vô tâm...
Khách quen tay vần lựa chán mua về
Niềm hoan lạc, nỗi hoài mong, trăn trở
Mỗi điệu vần tròn mỗi giọt đam mê
Khách ướm hỏi: “ Vì sao thơ rao bán!
Người bận vui ai rảnh để mua sầu? “
Mắt lấp lánh hồn nhiên nàng Thơ bảo:
“ Người hay tìm hạnh phúc giữa thương đau.”
Khách tròn mắt: “ Nói chi nghe lạ thế? “
“Không tin ư? Ông cứ thử quay nhìn
Này yến tiệc quây quần vui đấy nhỉ?
Nhưng xem kìa trong bếp cuộc điêu linh
Dao cắt thịt, lửa hồng, xương máu đỏ
Trần gian sao! địa ngục có chi hơn?
Ôi, hãy nhìn những xác thân vùng vẫy
Không khổ đau sao máu lệ quay cuồng?
Khách bối rối quay đi hồn thoáng ngợp
Nghe lòng dường nghèn nghẹn nỗi thê lương
“ Cuộc sống ấy bao ngày ta góp mặt
Mà có bao giờ nhận rõ đau thương.”
“ Vâng chỉ bởi vì trên mâm khác hẳn
Hồn nát tan, thân xác đã vô thường
Đành khoác đủ sắc mùi – Trò ảo thị
Người gạt người – Đây mỹ vị cao lương
Khách khẽ thốt: “ Người đâu ai muốn giết
Chỉ khi mua trong gói sạch mang về
Không máu lệ nào thấy đâu giãy giụa
Phải đâu lòng sắt đá đến u mê.”
“ Nếu mỗi chúng ta ngày ngày tự giết
Tiếng kêu than rùng rợn của muôn loài
Hẳn từ lâu trần gian là đất Phật
Bởi óc tim nào chịu thấu nỗi bi ai
Chợt thấy khách bâng khuâng sầu cúi mặt
Nàng thơ quay đi giấu nỗi se lòng
“Xin lỗi nhé! chỉ vì ông cứ hỏi
Đành ‘trung ngôn nghịch nhĩ’ vậy.. thưa ông.”
“Giờ ông hiểu vì sao tôi rao bán
Chút tơ vương cho nhân thế vô tình
Dẫu chỉ đôi lòng hôm nay trắc ẩn
Biết làm sao.. thưa có vẫn hơn không.”
Gió lất phất chiều qua trên phố thị
Bóng nàng thơ thong thả bước bên đời
Vẫn đợi đôi lòng nhân gian ướm hỏi
Để trao về tình vũ trụ tinh khôi
Khách quay gót từng bước chân rất chậm
Lặng yên nghe chút gì đó trong lòng
Một chút gì rất quen thời thơ bé
Mà từ lâu rồi vùi lấp bởi vô tâm...
Tem thôi nhé, k bình!
Trả lờiXóa(PT)
Thanks!
XóaAI TÔI ?
Trả lờiXóaChế Lan Viên
Mậu Thân, 2000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm còn sống sót có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người đó ?
Tôi !
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi lúc xung phong
Một trong 30 người khi ở mặt trận
về sau mười năm
Ngồi bán quần trên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy mọi chỗ
Chả Huân chương nào nuôi được người lính cũ !
Ai chịu trách nhiệm vậy ?
Lại chính tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
Tôi ú ớ!
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm
Mà tôi xấu hổ!
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay
Tôi có thể cười!...
1987. (Di cảo của Chế Lan Viên)
Thấy HV bán thơ, nên tui. . cóp thơ thay lời còm hehe
HV k bik Chế Lan Viên nhg bài thơ này nói lên tâm tư của ng chiến binh, có lẽ cũng là niềm khắc khoải của anh Nghé?
XóaThật là một tổn thất to lớn cho gd những người đã nằm xuống...
Lâu rồi mới đọc 1 bài thơ thế này, công nhận hay!
Trả lờiXóaVậy cám ơn nhe :P
Xóa