Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Ngày 1!

 





Có lẻ ... sẽ bắt đầu một chuỗi dài series viết mỗi ngày một chút tăng giảm theo chiều cảm xúc, những cảm xúc và con chữ không thể chia sẽ vời đời thường, với những gương mặt chung quanh, sự đồng cảm chỉ có với các bloggers mà thế giới ngoài k hiểu được hoặc cho là loanh quanh ảo mộng...
Mình không phải là người ảo mộng, nhưng cứ xoay dần với mớ đời quá thật biến caí tôi thành một cục đá khô khan cảm giác!




...
Sat morn, 

12pm,  ly cafe trên bàn desk vẫn lặng lẻ chờ bàn tay mình chạm đến, đã hơn nữa ly, không đá ít sửa,  sợ nhất ly cafe ngọt đến gắt cổ chẳng còn chút gì vị đắng nguyên thủy, thế thì cứ gọi chè ra uống cho nó xong...

1215pm,  thành phố Houston vào buổi sáng thứ 7 trôi lình phình nhẹ nhàng như con mèo chưa thức giấc, trông dịu hiền và dễ thương ra phết,  nhắc đến mèo, oh god con mèo bé tí mà một người bạn đã tặng lúc nó mới sinh được 2 tuần,  thắm thoát đã thành "thiếu nữ" và một ngày đẹp trời nó đi buị đời mấy bửa, về mấy tuần sau cái bụng ngày mỗi lớn, kinh khủng, meò cũng biết đi hoang ôm cái bụng thè lè trở về như con người ngu dại vậy, 9 tuần sau, yes 9 tuần sau nàng hạ sinh 4 con mèo con... trời đất ơi, tới 5 con mèo trong không gian ấm cúng của mình, thế là...chờ khi mẹ tròn con vuông mình sẽ đưa đi tặng ai thích cả mớ mèo, còn mình... thì không thể, hix!
Tình iêu của mình với loài mèo chỉ có thể là thế, không như với loài người hành nhau đến té khói,  nếu có thể chỉ sống bằng hơi nước, chả cần cái gì đập đập khiến đời mãi tương tư,  mình sẽ tự nguyện xa lánh ánh mặt trời để mãi mãi không là giọt nước... bốc hơi!

Lan man thật!

3pm,  hôm nay công việc khá busy, nhiều customers vào ra, kỳ lạ thật hai phong cách của người Âu-Á khác biệt đến không thể không nhìn thấy và cứ thế mà phơi mình xử xự,  người Mỹ dễ tính đến bao nhiêu thì ngược lại...   người Việt cũng có hai loại người, ở đây lâu năm hoặc từ mới đến vài năm, vẫn còn đầy tính chất Việt,  nhiều khi chẳng biết nói vậy mà phải vậy?!
 Còn nói mình sao không hiểu, Hello? I'm Vietnamese but not Viet, culture Mỹ thấm vào từng giọt máu, nhuộm mình đến trong trắng ngoài vàng,  nguyên thủy Việt xin từ từ vì chúng em đang lựng khựng khi xã giao với quý vị!

345pm,  mây xám kéo về xám ngắt, mấy ngày nay nhờ có chút mưa đổ xuống đời mà thành phố trong veo không hạt bụi, gió hiu hiu mát,  tung tăng ra ngoài chẳng cần thoa kem chống nắng gì cả, nhẹ tí cho da mặt mỏng :)).

455pm,  chẳng có giọt mưa nào, ông trời run cây nhát khỉ~





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét