Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Phụ nữ hơn nhau là ở bản lĩnh!


Vì ngày còn dài, phụ nữ không hẳn chỉ hơn nhau ở tấm chồng mà phụ nữ còn hơn nhau ở bản lĩnh dám chấp nhận và dám từ bỏ.
Là phụ nữ, mình không nên đặt số phận của mình vào bàn tay của bất cứ ai rồi nằm đó chờ vận mệnh. Vì ngày còn dài, thời gian là vô định thì tội gì phải để người ta quyết định là đen hay là đỏ, là màu hồng hay là tối tăm. Phụ nữ không hẳn chỉ hơn nhau ở tấm chồng mà phụ nữ còn hơn nhau ở bản lĩnh dám chấp nhận và dám từ bỏ.
Những người hay nói đến tình trạng hiện tại của mình rồi than vãn ỉ ôi, rồi trách cho số phận là như vậy nhưng chẳng qua họ chỉ là những người bất lực trước cuộc sống và không có bản lĩnh để thay đổi nó nên cố tìm một cái cớ đổ lỗi rồi tự an ủi mình. Trong khi xung quanh lại có rất nhiều cơ hội cho ta vùng vẩy để tìm một lối thoát khỏi sự bế tắc của hiện tại…
Nhưng họ lại từ chối để được phụ thuộc vào một tấm chồng.



Cũng chẳng phải phụ nữ có chồng rồi là cho phép bản thân mình từ bỏ sự mạnh mẽ để hưởng thụ cái cảm giác được che chở mà ngủ vùi quá lâu….để rồi một ngày ta mất đi khả năng phản kháng lại tổn thương, cũng là lúc tấm chồng nhận ra ta chẳng khác nào một con búp bê bằng bong bóng vô dụng và dễ vỡ lúc nào cũng cần được bảo vệ. 

Đừng tự mua dây buộc mình lại, đừng bán rẻ tự do mà mua lấy sự phụ thuộc.

Phụ nữ luôn muốn những người họ cần, bởi thế nên họ tạo ra bi kịch cho chính mình. 
Đàn ông, họ không lãnh cảm với tình yêu, cũng không phải họ có ít tế bào thần kình cảm xúc hơn phụ nữ, mà là vì họ cứng cỏi và bản lĩnh nên đàn ông ít đau khổ vì tình. Đàn ông có thể cười với “người cũ” khi vô tình gặp mặt. Còn phụ nữ thay vì cười họ lại hay lẫn tránh vì phụ nữ chẳng dễ dàng tha thứ cho những người đã từng làm họ tổn thương…cũng bởi vậy mà phụ nữ có mấy ai được cái bản lĩnh dám yêu dám từ bỏ đâu?
Phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh không phải là không cần tình yêu và không cần một tấm chồng, chẳng qua là biết mình đang làm gì và kiểm soát được bản thân. Vẫn cứ yêu thương như mình muốn. Vẫn cứ khóc khi mình buồn. Cũng như việc hít thở, uống nước và ăn cơm vậy, theo thứ tự là bản thân, tình yêu, gia đình và bạn bè, bỏ quên cái nào cũng đều khiến ta chết dần chết mòn. Nhưng rõ ràng, người ta nhịn thở quá hai phút chắc gì đã sống nổi?

ST

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Thần kinh "khốn nạn" trong ý thức?


Thần kinh khốn nạn
Cánh Cò - Đó là hệ thống thần kinh mới, vừa được Giáo sư Ngô Bảo Châu, một nhà khoa học của Việt Nam tìm ra sau khi ông Vũ Đức Đam, trên cương vị Phó thủ tướng ký thế cho Thủ tướng chính phủ quyết định chấp thuận cho UBND thành phố Sơn La kinh phí 1.400 tỷ để xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh trong thành phố.
GS Ngô Bảo Châu viết trên Facebook của ông: "Trẻ con ăn không đủ no, áo không đủ ấm, sinh hoạt như lũ thú hoang, mà bỏ ra 1400 tỷ để xây tượng đài thì hoặc là khốn nạn, hoặc là thần kinh". Rõ ràng là GS Châu chơi chữ. Không thể nào một ông Phó Thủ tướng lại mắc bệnh thần kinh, có nghĩa là tâm thần không bình thường, ký những quyết định đi ngược lại với nhân văn, với đạo lý dân tộc. Ông chỉ có thể "khốn nạn" trong ý thức.

Ông không xem trẻ em lê lết trong các mái trường không thua chuồng trại súc vật đầy dẫy tại các tỉnh biên giới mà Sơn La là một điển hình của sự nghèo túng cùng cực. Ông không hề nghĩ tới hàng chục ngàn hộ thiếu ăn quanh năm và đối với họ chỉ cần đủ ăn đã là hạnh phúc. Đối với họ, Hồ Chí Minh chỉ là một cục đá được dẽo gọt chỉ để đứng nhìn sự thống khổ, kiệt quệ của họ, những người quanh năm không biết tới một mẩu thịt là gì.

Họ túng đói và lê lết như những con thú hoang trong khi chính phủ của ông Vũ Đức Đam đang phải đối phó với nợ công, phải ăn xin tứ phương từ Mỹ với miếng bánh TPP, từ Trung Quốc với những khoản vay thắt cổ, từ Nhật với ODA dễ nuốt và ngay cả từ Việt kiều hải ngoại với câu chữ không biết hổ thẹn là gì, lại bỏ ra 1.400 tỷ xây một hình tượng đang mục nát trong trái tim quần chúng.

Với những sự thật không thể chối cãi ấy câu hỏi đặt ra tại sao chính phủ lại tiếp tục ký những quyết định trái với lòng dân, trái với lương tri của con người mà bất cứ một chính phủ, một nhà độc tài nào cũng đều tránh né?
Chỉ có thể xem đó là những thái độ khốn nạn. Sự khốn nạn lâu ngày thành nếp nghĩ, thành cách hành xử quen thuộc. Việc coi thường luân thường đạo lý trong huyết quản đã tạo nên một loại gene mới trong cơ chế cộng sản. Loại gene ấy biến thành hệ thần kinh chủ đạo, từ tư duy cho tới phản ứng, nó nằm song song với các hệ thần kinh khác như buồn, vui, giận, ghét. . . hệ thần kinh khốn nạn chỉ khác ở chỗ, nó tự đứng riêng và tự đánh bóng hay tôn tạo chính mình. Nó phản ứng với hệ thần kinh bình thường một cách bất bình thường. Khi nhân dân đói, nó cho là nhân dân đủ ăn và GDP của họ ngày một cao hơn. Khi trẻ em thiếu trường, thiếu lớp nó cho đấy chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tổng thể phát triển của đất nước. Khi người dân phản ứng vì bị đẩy vào đường cùng, nó cho là sự xúi giục của bọn phản động và phản ứng của nó không kém bất cứ cách hành xử côn đồ nào.

Thần kinh khốn nạn tự nghĩ ra những kịch bản chỉ có trong giấc mơ của những kẻ sở hữu nó. Nhân dân vẫn yêu thương Hồ chủ tịch và họ có nhu cầu nhìn tượng của ông thay cơm. Nhân dân hãnh diện khẳng định ông là ánh sáng dẫn họ trên con đường....vạn dặm! Nhân dân sáng suốt tin rằng ông là ngôi sao không hể tắt và có ông thì người dân sẽ thấy đời đáng sống biết dường nào.

Một trong những người sở hữu thần kinh khốn nạn, Trần Bảo Quyến, Phó Giám đốc Sở VH-TT-DL tỉnh Sơn La cả quyết rằng: "sau khi xây dựng tượng đài, Sơn La sẽ có cơ hội quảng bá về du lịch. Đây sẽ là điểm đến thú vị cho người dân đến tham quan và tìm hiểu về lịch sử Tây Bắc nói chung và Sơn La nói riêng. Hiện, Sở cũng đang nâng cấp nhà tù Sơn La và một số địa danh văn hóa khác”.

Nếu chú ý người dân sẽ lo sợ vô cùng khi tượng đài được xây dựng song song với việc nâng cấp nhà tù. Tham quan hay vào đó nằm nếu chống đối đề án thì có gì khác nhau?

Trần Bảo Quyến cho rằng: "Đã là tình cảm của nhân dân Tây Bắc không thể cân đong đo đếm được. Do đó, cá nhân nào nói lãng phí là chưa đúng".

Đúng, nó không hề là một đề án lãng phí. Nó không lãng phí mà là phá hoại. Phá hoại tới tận đáy cái nền của nhân bản. Tiêu diệt những gì ít ỏi còn lại trong lòng người dân đối với hình ảnh Hồ Chí Minh. Người miền núi vốn không được học hành tử tế họ chỉ biết ông Hồ là người cha già dân tộc theo tuyên truyền của bộ máy Đảng. Sau gần một thế kỷ người cha ấy chia cho đám con ruột là quan lại triều đình xây dựng những công trình để tư túi trên các đề án khốn nạn. Chỉ cần thông minh một chút là họ biết mình bị bóc lột, bị chà đạp tới xương khi con cái họ quần không có mà mặc, gia đình họ không có gạo đủ ăn phải lê lết trên những con ruộng bậc thang, đẹp thì có đẹp nhưng leo trèo trên ấy để kiếm từng hạt lúa thì người Kinh đã bỏ chạy từ xưa.

Chỉ tiếc một điều đồng bào miền Tây Bắc không mấy người có hệ thần kinh khốn nạn như quan đầu tỉnh Trần Bảo Quyến và do đó họ không thể tự bào chữa cho mình lý do họ quá yêu bác Hồ nên nhà nước cần phải dựng tượng của ông cho họ ngắm thay cơm.

Con cá gỗ còn tạm dùng để đánh lừa mình chứ tượng ông Hồ to quá mà lại làm bằng đá thì làm sao đem vào mâm cơm của họ để mà chấm, mà mút cho chén bắp trong bữa ăn thường nhật đậm đà hơn một chút?

Cánh Cò
(Blog RFA)

Friday!



Trở về căn nhà hoang đã từng rất thân quen,
muốn tìm về cảm giác xưa nhưng duòng như không thể,
trái tim một thời cuồng nhiệt với những đam mê,
như khúc nhạc thăng trầm vút lên cao để rồi rụng vỡ,
còn lại ...
một trái tim mệt mỏi chỉ muốn lặng yên trong cõi đời thường,
trái tim cỉa tôi!


HV


Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Blank!

Trở về sau một ngày làm việc,  tôi thả mình xuống giường nhìn vào khoảng không trước mặt,  với tay bật ngọn đèn nhỏ xua đi bóng tối,  chợt nhớ đến một bài hát nào đó có câu,  chỉ còn ta với ta. ... cảm giác bây giờ như sa mạc mênh mông,  như mặt nước không gợn sóng,  có phải đó là bình yên không? 

HV

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Cuộc Tình Qua!





Khi cuộc tình đi qua
Ta như người vừa ngã
Chợt đứng lên vội vã
Phủi bụi bước chậm dần
Sợ hố gần đêm tối
Lại sợ vấp hố xưa
Sợ luôn những cơn mưa
Sơ luôn hoàng hôn xuống
Rồi tay chân luống cuống
Vì tình đến nào hay
Vì cứ ngở chông gai
Nên chẳng màn bỏ ngỏ
Tội cho người tình nọ
Cứ cắn cọ làm thơ
Miệng cứ nói bâng quơ
"Ta yêu người rồi đấy!"


(QTB)

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Nước Mỹ qua ống kính cô gái Việt yêu du lịch bụi!


Dành 6 tháng để du lịch bụi một mình từ đông sang tây nước Mỹ, Đinh Hằng, một cô gái Việt 26 tuổi đã ghi lại những khoảnh khắc đẹp trên chặng đường.
 

 
 
Ở tuổi 26, khi đang làm phóng viên, Đinh Hằng quyết định thực hiện chuyến du lịch bụi, một mình ghé thăm nước Mỹ. Trong hình là một phụ nữ ngồi đọc sách ở khu Georgetown, phía tây bắc Washington D.C - nơi tọa lạc của những căn nhà triệu đô. 
 
 
 
 
Những ngôi mộ trong nghĩa trang quốc gia Arlington, Virginia, mang dáng vẻ bình yên dưới những tán anh đào.
 
 
 
 
Thành phố New York được chụp từ khu Tudor City. Lý do thực hiện hành trình này là sau thời gian dài làm việc cật lực với những chuyến công tác, Hằng quyết định dành thời gian du lịch một cách chậm rãi, để tận hưởng, tìm hiểu và "chạm vào linh hồn của vùng đất".
 
 
 
Cô nghỉ việc và lên kế hoạch cho chuyến đi trong vòng một năm bằng cách tìm hiểu thông tin, chuẩn bị tài chính, tinh thần, sức khỏe.
 
 
 
 
Những cánh đồng lúa mì trải dài đến tận chân trời ở Kansas trong ống kính của Hằng. Chuyến đi được cô thực hiện từ tháng 4 đến 10/2013.
 
 
 
 
Chia sẻ với VnExpress, Hằng cho biết cô không gặp quá nhiều khó khăn trong hành trình khám phá nước Mỹ vì có thói quen tìm hiểu kỹ mọi thứ trước khi lên đường, cũng như thích ứng tốt với môi trường, con người mới. Trong ảnh là những con đường đan vào nhau chằng chịt ở Houston, Texas.
 
 
 
 
Tàu điện trên đường Canal, New Orleans.
 
 
 
Khung cảnh dọc bờ sông ở San Antonio, Texas, vào một buổi chiều.
 
 
 
Dải đường quạnh vắng, xa hun hút giữa nước Mỹ mênh mông.
 
 
 
Morning Glory - "bông hoa" bằng nước ở Công viên quốc gia Yellowstone.
 
 
 
Các du khách đi giữa vườn hồng ở Portland, Oregon.
 
 
 
Sau hành trình 6 tháng, Đinh Hằng kỷ niệm chuyến đi đáng nhớ của mình bằng việc xuất bản cuốn sách Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ. Hiện tại Đinh Hằng đang làm việc tại Việt Nam. Cô cho biết trong thời gian tới sẽ tiếp tục khám phá Trung và Nam Mỹ.

 
 ST

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Mây!



Dường như ...
hắn không muốn bị phai mờ trong tâm trí và trái tim nàng, 
thỉnh thoảng ...
hắn lại xuất hiện như hồn ma để nàng giật thót mình,  
như nhấn mạnh một điều rằng, 
dù sao ...
trên thế gian này vẫn còn một gã người 
luôn tồn tại ...

Hắn không khờ chút nào 
và biết cách làm cho mình còn sống sót trong trái tim người khác!


hv

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Vô cảm?!





Những cảm xúc dường như đã đánh mất từ rất lâu chợt trở về, có chút xa lạ, chút hoang mang, trở về với nỗi hụt hẫng trống không,  trở về một cảm giác mà mình không thích một chút nào đã từ lâu cất vào hộc tủ...

Đôi chân đã bước đi một khoảng rất xa, bất chợt ngoái đầu nhìn lại và nghiêng ngã như một người không tỉnh...

Ừ, có lẻ đó là mình đã trở về sau những phút ngược xuôi?!


 hv

 
 

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

I am the One!



 Hạ quyết tâm năm nay phải thực hiện được giấc mơ Con gà đẻ trứng vàng, 
balance thời gian giữa công việc, gia đình và bạn bè xã giao, 
còn lại chút thời gian của riêng tư là để...ngủ, 
nàng thực hiện những quyết định táo bạo hơn, 
kiên quyết hơn 
và không bỏ cuộc...

Chẳng cần nói gì với ai, 
bỏ mặc ngoài tai những lời ganh ghét,  tị hiềm, 
nàng bước 
và cười ngạo nghể!

Một người phụ nữ đa đoan, độc lâp 
làm chủ bản thân
nàng- từng bước xa dần với những cảm xúc chông chênh, 
nữa sống nữa chết 
mà thay vào đó...
một nghị lực đủ thu hút cả năm châu!


hv

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

Ngông Nữ!







Vát xác ra tới tiệm đầu nhức bưng bưng,  có những đêm ngủ đầy đủ giấc và có những đêm ngủ...ít giấc, bù wa sớt lại phải châm chế chứ sao lại nhức như thế này nhỉ?

Cái đám bạn, đã bảo mình lên núi tu rồi cũng cố trèo lên kéo mình xuống, nào ăn mừng ngày này năm xưa được sinh ra đời, nào chuẩn bị về VN họp mặt trước khi lên máy bay,  lở máy bay có bị rớt thì cũng đã ăn mừng trước rồi, nào có bạn từ xa đến... thế là... bị hành xác cao độ thế này đây...

Buổi trưa chủ nhật thiên hạ vẫn nhao nhao í ới, gọi nhau ăn uống la cà hàng quán, mình vẫn tọa vị trong cái góc máy lạnh này lừ đừ như muốn tống cái thiếu ngủ ra khỏi xác thân phàm tục...

Có chút gàn gàn rồi đây, gõ thế này ai mới đến nhà lần đầu chắc đóng cửa ra đi không hẹn ngày trở lại, cái con dở hơi này gõ cái gì ngông ngông quái đản? Ah tớ đấy, lúc ngoan như con mèo lúc cóc cần ai nghĩ gì thế nhé... nhức đầu lắm rồi đây!



hv 







Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Biển câm!





Có bao giờ, 
bạn nhìn lại và tự hỏi mình...
đứng ở vị trí nào trong góc nhỏ kia?
Con người vốn tự dối lòng ít nhất không phải một lần, 
đến khi không còn lý do để dối lòng nữa, 
thì đã đến lúc 
để cho lòng được bình yên...

Sóng vẫn từng lớp nhấp nhô
Biển vẫn muôn đời câm nín!


hv

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Nước mắt đàn ông


Nước mắt đàn ông không tuôn thành dòng.


Khi người phụ nữ buồn thì cho nước chảy theo mi. 

Còn khi đàn ông buồn,  khép mi cho nỗi buồn chảy ngược. 
 Ai bảo đàn ông không biết khóc? 
Chỉ là ... nước mắt của đàn ông chẳng phải đôi mắt nào cũng thấy!

Nước mắt người phụ nữ có khi như mưa rào mùa hạ,  nhanh đến rồi cũng nhanh đi,  ồn ào mà vội vã. 

Còn nước mắt đàn ông,  khi đã đau thì dai dẳng như mưa gió âm ỉ mùa đông,  lê thê,  và rét buốt.
Những giọt nước mắt kìm nén,  thường mặn,  và chát hơn.  
Nó không còn là nỗi đau tuôn theo hai hàng nước,  mà là nỗi nhẫn nhịn,  là sự gồng mình chịu đựng,  là nghẹn đắng bỗng vỡ òa chảy ra…

Đàn ông cứng cỏi hơn,  nên lúc khóc,  nước mắt sẽ mặn hơn. 

Đàn ông mạnh mẽ giỏi hơn,  nên lúc khóc,  nước mắt sẽ chát hơn… 
Đàn ông thường ít khóc,  nên để nước mắt phải rơi,  chắc rằng...đàn ông mệt lắm…

Đừng cười nước mắt đàn ông,  bởi đó không phải là yếu đuối. 

Đừng trêu nước mắt đàn ông,  bởi đó không phải ủy mị,  cũng không phải dễ mềm lòng. 
Đó chỉ là khi đã quá mệt,  người ta chẳng còn sức để nhặt cái mặt nạ đã mang quá lâu. 
Đó cũng là khi,  cái nhỏ bé và lẻ loi của con người thức dậy. 

Là người, ai chẳng có lúc cô đơn…

Khi đàn ông khóc,  đừng tìm hiểu lý do. 

Bởi điều họ muốn là để mọi chuyện qua đi trong lặng lẽ,  chứ không phải cố gắng đào bới nguyên nhân,  và họ sẽ lảng tránh.
Khi đàn ông khóc,  không cần cố gắng để làm họ vui,  cứ im lặng và lắng nghe họ khóc. 
Họ sẽ ổn thôi,  bởi khi nước mắt đã ướt mi,  một nửa nỗi buồn sẽ theo mà tan đi mất…
Khi đàn ông khóc,  không cần cho họ mượn bờ vai,  mà hãy cho họ mượn ánh mắt. 
Họ cũng như chúng ta,  từ chối thương hại và chỉ đón nhận những cảm thông… 
Một tia thấu hiểu thôi,  đã là hơn vạn lời an ủi.
Khi đàn ông khóc,  không cần đưa tay để lau nước mắt. 
Hãy yên lặng,  và lau đôi mắt ấy bằng trái tim…
Khi đàn ông khóc,  nếu có thể hãy ôm họ,  nhẹ thôi. 
Để họ biết ở đây vẫn còn một ánh mắt hiểu những gì họ không nói,  để họ biết ở đây có một bàn tay biết xoa dịu nỗi đau. 
Rồi hãy buông họ ra,  để đàn ông một mình với cảm xúc.

Nước mắt của đàn ông,  chỉ rơi một lần cho một nỗi đau. 

Thế nên,  đừng ai ngăn họ khóc. 

Nước mắt của đàn ông,  chỉ rơi trước người họ xem như thân thuộc. 
Thế nên,  nếu một người đàn ông ôm bạn,  bạn có cả thế giới trong lòng nhưng nếu người đàn ông ấy (dũng cảm) khóc trước mặt bạn,  có lẽ người ấy đã coi bạn như cả thế giới…

Đừng cười trước nước mắt đàn ông,  bởi giọt nước mắt đó thật hơn nụ cười gắng gượng trên môi để đánh đổi lấy niềm tin cho cả thế giới.




'NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG

Nước mắt đàn ông không tuôn thành dòng
Khi người phụ nữ buồn thì cho nước chảy theo mi. Còn khi đàn ông buồn, khép mi cho nỗi buồn chảy ngược. Ai bảo đàn ông không biết khóc? Chỉ là nước mắt của đàn ông chẳng phải đôi mắt nào cũng thấy!
Nước mắt người phụ nữ có khi như mưa rào mùa hạ, nhanh đến rồi cũng nhanh đi, ồn ào mà vội vã. Còn nước mắt đàn ông, khi đã đau thì dai dẳng như mưa gió âm ỉ mùa đông, lê thê, và rét buốt.
Những giọt nước mắt kìm nén, thường mặn, và chát hơn. Nó không còn là nỗi đau tuôn theo hai hàng nước, mà là nỗi nhẫn nhịn, là sự gồng mình chịu đựng, là nghẹn đắng bỗng vỡ òa chảy ra…
Đàn ông cứng cỏi hơn, nên lúc khóc, nước mắt sẽ mặn hơn. Đàn ông mạnh mẽ giỏi hơn, nên lúc khóc, nước mắt sẽ chát hơn… Đàn ông thường ít khóc, nên để nước mắt phải rơi, chắc rằng, đàn ông mệt lắm…
Đừng cười nước mắt đàn ông, bởi đó không phải là yếu đuối. Đừng trêu nước mắt đàn ông, bởi đó không phải ủy mị, cũng không phải dễ mềm lòng. Đó chỉ là khi đã quá mệt, người ta chẳng còn sức để nhặt cái mặt nạ đã mang quá lâu. Đó cũng là khi, cái nhỏ bé và lẻ loi của con người thức dậy. Là người, ai chẳng có lúc cô đơn…
Khi đàn ông khóc, đừng tìm hiểu lý do. Bởi điều họ muốn là để mọi chuyện qua đi trong lặng lẽ, chứ không phải cố gắng đào bới nguyên nhân, và họ sẽ lảng tránh.
Khi đàn ông khóc, không cần cố gắng để làm họ vui, cứ im lặng và lắng nghe họ khóc. Họ sẽ ổn thôi, bởi khi nước mắt đã ướt mi, một nửa nỗi buồn sẽ theo mà tan đi mất…
Khi đàn ông khóc, không cần cho họ mượn bờ vai, mà hãy cho họ mượn ánh mắt. Họ cũng như chúng ta, từ chối thương hại và chỉ đón nhận những cảm thông… Một tia thấu hiểu thôi, đã là hơn vạn lời an ủi.
Khi đàn ông khóc, không cần đưa tay để lau nước mắt. Hãy yên lặng, và lau đôi mắt ấy bằng trái tim…
Khi đàn ông khóc, nếu có thể hãy ôm họ, nhẹ thôi. Để họ biết ở đây vẫn còn một ánh mắt hiểu những gì họ không nói, để họ biết ở đây có một bàn tay biết xoa dịu nỗi đau. Rồi hãy buông họ ra, để đàn ông một mình với cảm xúc.
Nước mắt của đàn ông, chỉ rơi một lần cho một nỗi đau. Thế nên, đừng ai ngăn họ khóc. Nước mắt của đàn ông, chỉ rơi trước người họ xem như thân thuộc. Thế nên, nếu một người đàn ông ôm bạn, bạn có cả thế giới trong lòng nhưng nếu người đàn ông ấy (dũng cảm) khóc trước mặt bạn, có lẽ người ấy đã coi bạn như cả thế giới…
Đừng cười trước nước mắt đàn ông, bởi giọt nước mắt đó thật hơn nụ cười gắng gượng trên môi để đánh đổi lấy niềm tin cho cả thế giới.
 '

ST