Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Ngày 8!






 Có một dạo ta ngồi xa nhau lắm
Nữa vòng tay như lạc mất 
Em chẳng biết làm gì trong thế giới bỗng lặng yên...

Cuộc sống bon chen
Nuốt vào lòng thuơng nhớ
Tất bật vào đời với nụ cười muôn thuở
Nụ cười của những thứ gọi là xã giao...

Ngày tháng qua đi
Trái tim không còn những cảm xúc thuở dại khờ
Đọc  những vần thơ tình ủy mị
Tự hỏi lòng, 
Sao mình lại thấy dững dưng?

Bàn tay nào còn hơi ấm tuổi thanh xuân
Bàn tay nào đã bóp chết đi tất cả
Khoảng không trước mặt giờ chỉ là không khí
Tuôn vào lồng ngực - thở
Và đôi chân vẫn chạy quanh đời...!


hv



3 nhận xét:

  1. Trải qua những va vấp cuộc sống người ta bắt đầu thấy cần một bờ vai đủ vững chãi cho mình gục vào lúc yếu lòng chứ không phải là một con chim bay mãi cùng gió. Người ta cần sự yên ổn chứ không cần sự phiêu lưu mạo hiểm. Người ta cần những buổi chiều lặng im tựa vai nhau không nói nhưng thấu hiểu hơn là những lần cãi vã lớn tiếng giành phần thắng về mình.

    Trải qua những cô độc và đơn chiếc, người ta nhận ra rằng, thích một tên con trai nhưng yêu một gã đàn ông. Có lẽ là sự so sánh khập khiễng nào đó nhưng con trai như cốc trà sữa, nhiều vị nhưng không đậm còn đàn ông như cà phê - đắng nhưng khi uống được rồi lại chẳng thể dứt ra. Và nếu lỡ đã xa rồi, khi nhớ lại, hương cà phê cứ đượm mãi trên môi.
    ST

    Trả lờiXóa