Cuộc đời như một dòng sông, khi thẳng tắp, khi gặp khúc quanh, khi gập ghềnh sỏi đá, khi cuồng cuộn như thác đổ...
Mỗi ngã rẻ cuộc đời khiến ta phải lựa chọn, mang cho ta một bài học mới và kinh nghiệm bản thân, ngay cả cảm xúc cũng biến dạng từ một thiên thần đến ác quỷ, ôi hỉ nộ ái ố thật dã man tung con-người lên để rồi kéo xuống thật thảm thương!
Chẳng biết mai này khi đến cuối đời, con sông tôi sẽ hướng ra biển cả, hay mắc kẹt ở cái hóc bò tó nào đó, quằn quại suy ngẫm đời mình trong 4 bức tuờng dưỡng lão, móm mém nhai lại quá khứ và vẫn gọi tên người iêu dấu?
Người iêu dấu ơi, tình em đã trao anh rồi, một câu trong bài hát Đắng Cay mà thỉnh thoảng tôi vẫn thét gào
Đắng Cay
Người yêu dấu ơi, tình em đã trao anh rồi
Nỗi nhớ ngàn khơi, không cuồng phong nào ngăn lối
Người yêu dấu ơi, dù năm tháng thêm xa vời
Bóng đêm lẻ loi, đơn côi cuộc đời.
Giọt lệ đắng cay, nhòa chăn gối bao u hoài
Dĩ vãng còn đây, nghe thầm đau vết thương ngày xưa ấy
Thời gian đã qua, lưu luyến mãi không phai nhòa
Mãi cho đến kiếp sau tình còn nghe xót xa.
Nỗi nhớ ngàn khơi, không cuồng phong nào ngăn lối
Người yêu dấu ơi, dù năm tháng thêm xa vời
Bóng đêm lẻ loi, đơn côi cuộc đời.
Giọt lệ đắng cay, nhòa chăn gối bao u hoài
Dĩ vãng còn đây, nghe thầm đau vết thương ngày xưa ấy
Thời gian đã qua, lưu luyến mãi không phai nhòa
Mãi cho đến kiếp sau tình còn nghe xót xa.
Biết thế khi xưa đừng chung đường
Sợi nắng sợi mưa nào ai có lường
Ánh mắt đôi môi càng bẽ bàng
Tình đắm tình say, tình đã lỡ làng
Vẫn mãi yêu anh yêu vô vàn
Vẫn mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang.
Giọt lệ đắng cay, nhòa chăn gối bao u hoài
Dĩ vãng còn đây, nghe thầm đau vết thương ngày xưa ấy
Thời gian đã qua, lưu luyến mãi không phai nhòa
Mãi cho đến kiếp sau tình còn nghe xót xa.
Biết thế khi xưa đừng chung đường
Sợi nắng giọt mua nào ai có lường
Ánh mắt đôi môi càng bẽ bàng
Tình đắm tình say, tình đã lỡ làng
Vẫn mãi mãi yêu anh yêu vô vàn
Vẫn mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang.
Mong Người bình yên!
vXt!
hv